Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 33: SẾP DIỆP TIN TƯỞNG QUỐC GIA

Chiến dịch quảng cáo cực kỳ thành công.

Vào ngày lô quần áo đầu tiên ra mắt, toàn bộ cửa hàng trực tuyến và trực tiếp của Hi Hòa đều bùng nổ doanh số, nhiều người còn đòi mua poster quảng cáo với giá cao.

"Trời ơi, sao shop không bán luôn cả tranh đi!"

Khách hàng bình luận dồn dập.

Biết chuyện này, Văn Tễ nở nụ cười mệt mỏi.

Có hai loại poster quảng cáo cho bộ sưu tập này, tranh Tô Lâm Thanh vẽ và ảnh của hắn. Tranh Tô Lâm Thanh cháy hàng ngay lập tức, ảnh hắn thì tồn kho cả núi. Fan Văn Tễ bật khóc huhu, kêu gào họ đã cố gắng hết sức rồi, tại tư bẩn ác ôn chỉ bán tối đa ba tấm poster cho một người thôi.

Văn Tễ nhanh chóng an ủi họ:

"Tôi không phải kiểu người phát ngôn mong chờ fan giúp mình tăng doanh số, không cần cày số liệu cho tôi đâu. Còn dư nhiều ảnh chứng tỏ họ chuẩn bị đầy đủ, là điều tốt mà.”

Đăng kèm là nguyên bộ poster tranh gốc của Tô Lâm Thanh hắn sưu tầm được, thêm cả bức chân dung mèo chiêu tài do Tô Lâm Thanh vẽ tặng.

"Đến tôi còn chẳng muốn ảnh của mình nữa nà (cười)."

Fan của Văn Tễ: “…”

Ệt! Có một kẻ phản bội trong chúng ta!

“Hừ, dù em đã lấy ảnh của anh nhưng trong ba tấm em vẫn chọn một bức tranh mèo, hehe.”

“Thú thật, với tư cách là một fan cứng, lần này tôi chọn hai bức tranh mèo (quỳ xuống).”

"Tôi dùng nhiều tài khoản nên giật được nhiều tranh muahahaha."

"Tẩn chếc thứ bên trên đi! Chính hắn là hung thủ làm tranh mèo cháy hàng.”

"Bức mèo chiêu tài kia là tranh thủy mặc xịn đó, không có trong danh sách poster đâu. Lẽ nào là họa sĩ vẽ riêng cho Văn Văn ư?”

“Măng cụt nện đất, aishh, chếc tiệt, thầy Văn làm cái quái gì vậy hả!”

"Có trang phục nào in hình mèo chiêu tài không? Tui mua!"

“Quỳ xuống cầu nguyện với mèo chiêu tài đi pà kon!”

“Uhuhu, tranh mèo không chỉ dễ thương mà còn siêu cao cấp đó. Bố iêm nghiên cứu hội họa truyền thống, ổng bế luôn tranh của iêm đến văn phòng ở trường rồi. Giờ iêm còn cái nịt huhuhu."

"Không hổ là Hi Hòa, không hổ là Đan Tiêu, xứng danh Sếp Diệp độc đoán muốn dìm Văn Tễ nhà chúng ta xuống biển. ĐỈNK!"

"Đừng nói chuyện dìm biển nữa, cho Văn Văn chút thể diện đi. Nhưng Văn Văn à, nếu anh không tiết lộ danh tính họa sĩ, chúng tôi sẽ hỗ trợ sếp Diệp đó..."

Văn Tễ cười khẩy thoát mạng.

Biết mà, ngoài fan cuồng ra chỉ còn lại đám anti thích cười nhạo hắn. Antifan cút đi!

Hắn bực đến mức chèn cả đống chữ ký mờ dày đặc (watermark) vào ảnh tranh mèo chiêu tài, rồi đăng ảnh có độ phân giải cao lên khoe khoang.

Qua Cảnh Chi đang định lưu ảnh nét thì bị đống chữ ký đập vào mắt, lần nữa khẳng định được chó sinh ra để dành cho nhau.

Rất mê bộ tranh thủy mặc này nhưng Qua Cảnh Chi lại không tiện giật poster, hắn suy nghĩ một lúc, lân la dò hỏi Văn Tễ về họa sĩ để mua tranh. Vừa nhận được khoản bồi thường chấm dứt hợp đồng, rốt cuộc hắn cũng có thể vung tiền cho sở thích cá nhân.

Văn Tễ: “Thầy Qua có thông tin liên lạc của Sếp Diệp thì hỏi thử xem. Nếu Sếp Diệp không nói thì tôi cũng chẳng dám tiết lộ đâu.”

Qua Cảnh Chi hiếu kỳ. Thân phận của họa sĩ là gì mà phải giữ bí mật thế? Mặc dù e sợ đống tin đồn khủng khϊếp về Sếp Diệp, nhưng nhớ tới Tô Lâm Thanh dũng cảm cứu người, hắn hít một hơi thật sâu, cẩn thận lựa chọn từ ngữ gửi tin nhắn cho Diệp Hiệt.

Lúc nhận được tin nhắn, Diệp Hiệt đang cầm cần câu mèo dụ Tô Đại Bạch tập thể dục sau bữa trưa no căng.

Diệp Hiệt hỏi: “Qua Cảnh Chi muốn mua tranh.”

Tô Đại Bạch vừa “meo ngao ngao” vừa tung liên hoàn móc trái, móc phải vồ lông vũ treo trên đầu gậy.

Diệp Hiệt trả lời: "Họa sĩ là Tô Lâm Thanh. Em ấy nói không bán, nhưng có thể tặng anh. Anh muốn tranh gì?"

Tô Đại Bạch có ấn tượng tốt với Qua Cảnh Chi, người vì báo đáp ơn cứu giúp của cậu mà ký hợp đồng với công ty Diệp Hiệt bằng mức giá hữu nghị. Chỉ là một bức tranh thì cậu không để tâm.

Qua Cảnh Chi ngạc nhiên hồi lâu, rồi hiểu ra lý do Diệp Hiệt không tiết lộ danh tính họa sĩ. Dẫu Tô Lâm Thanh thực sự có tài, người ta vẫn sẽ đố kỵ và tung tin đồn thất thiệt về mối quan hệ giữa họ.

Vốn không màng nổi tiếng, chẳng thà làm một họa sĩ thần bí, loại bỏ mọi yếu tố khác, chỉ dùng tranh để chinh phục người xem.

Qua Cảnh Chi thở dài, hơi ngưỡng mộ chuyện cậu có người hết lòng yêu thương bảo vệ. Nhưng nhớ đến tài năng và cả nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của cậu ... Chà, hình như lại càng ghen tị với Diệp Hiệt hơn.

Được Diệp Hiệt đồng ý, Qua Cảnh Chi mang rất nhiều quà tới thăm hỏi Tô Lâm Thanh. Đúng như lời Văn Tễ, tầm ảnh hưởng và địa vị của siêu sao quốc tế không hề kém cạnh Diệp Hiệt, một chủ tịch tập đoàn đa quốc gia.

Nắm giải diễn viên xuất sắc trong tay, Qua Cảnh Chi có khả năng sánh ngang với các siêu sao quốc tế, nhưng bị công ty kìm hãm, mãi đến giờ hắn mới có cơ hội dấn thân vào con đường thênh thang rộng mở.

So với Văn Tễ xui xẻo, Diệp Hiệt có thiện cảm với Qua Cảnh Chi hơn, cũng sẵn sàng thiết lập chút quan hệ cá nhân để lừa hắn tiếp tục hợp tác hữu nghị với Đan Tiêu.

Tập đoàn Đan Tiêu chuyên kinh doanh thời trang tất nhiên phải liên kết chặt chẽ với các ngôi sao. Trong mắt Diệp Hiệt, Qua Cảnh Chi chính là con mồi mèo nhà anh mang về vì sợ chủ nhân chết đói. Phụ lòng mèo nhà mình còn xứng làm chủ nhân sao?

“Em mặc đồ cẩn thận đi.”

Diệp Hiệt giục Tô Lâm Thanh mặc quần áo chỉnh tề trước khi Qua Cảnh Chi đến.

“Đừng mặc đồ của tôi.”

"Không cho làm này làm kia, Mèo Lớn lắm chuyện quá."

Tô Lâm Thanh lẩm bà lẩm bẩm, mặc quần áo tử tế rồi nằm bò lên người Diệp Hiệt.

Mèo đúng là chất lỏng khi ở trong lãnh thổ cùng chủ nhân, cả thân mèo mềm oặt lăn lê bò lết hết chỗ nọ sang chỗ kia chứ không đứng thẳng nổi. Diệp Hiệt chỉ đành ôm lấy mèo hình người không xương nhà mình, tới lúc Qua Cảnh Chi bấm chuông cửa mới vỗ nhẹ vào lưng nhắc Tô Lâm Thanh ngồi thẳng dậy.

Diệp Hiệt ra mở cửa, thôi lo lắng mèo nhà mình sẽ dặt dẹo trước mặt khách. Tô Lâm Thanh vẫn biết giữ hình tượng với người lạ, sẽ không làm mất thể diện của mèo yêu đâu. Diệp Hiệt dẫn Qua Cảnh Chi tay xách nách mang vào nhà, suýt thì chống nạnh.

Bớt lo con quỷ á.

Tô Lâm Thanh nằm dài thượt chiếm toàn bộ ghế sofa, còn gác chân lên thành ghế.

Diệp Hiệt: Ánh mắt khiển trách.

Tô Lâm Thanh bỏ chân xuống, nằm yên nói:

"Xin chào, anh muốn ngồi đâu thì ngồi ha."

Cậu ngoạc mồm ngáp rồi trở mình.

Diệp Hiệt vỗ vỗ đầu cậu: "Đứng lên, ở đây có khách."

Tô Lâm Thanh bất mãn: “Nhưng đây là địa bàn của tui, tui muốn làm gì thì làm.”

Diệp Hiệt: "Phép lịch sự đâu."

Tô Lâm Thanh: "Anh ta không phải người già hay người lạ."

Diệp Hiệt: "..."

Anh hiểu logic của cậu.

Quả thực Tô Lâm Thanh rất cảnh giác với người lạ nhưng mèo rất tùy ý trong lãnh địa của chính mình. Hơn nữa Qua Cảnh Chi mang ơn cậu, cậu cảm thấy không cần tôn kính hắn nên mới thả lỏng như vậy.

Diệp Hiệt đành tự tay dựng mèo ngồi thẳng dậy. Cậu lại nổi hứng đùa nghịch với anh, vừa được đỡ dậy lại nằm ườn ra như đống bùn nhão.

Qua Cảnh Chi bật cười ha hả. Hắn e sợ đến thăm nhà vì tiếng xấu đồn xa của Diệp Hiệt. Chứng kiến cảnh “gia đình hòa thuận”, nỗi sợ hãi nguôi ngoai hẳn, thêm cả cách Tô Lâm Thanh cư xử thoải mái cũng giúp hắn an tâm hơn.

Qua Cảnh Chi khuyên giải:

"Sếp Diệp cứ để Lâm Thanh nằm đi. Tôi thấy ở nhà ung dung tự tại cũng tốt mà.”

Tô Lâm Thanh lập tức hùa theo:

"Thấy chưa, người ta đã nói vậy rồi, Anh phiền quá đấy, xê ra kia, đừng động vào tui nữa.”

Cậu nói rồi chuyển sang nằm sấp ôm gối.

Diệp Hiệt hỏi chấm đầy đầu, lại nghi ngờ liệu mèo có hấp thu nhân khí mình trao cho hàng ngày không? Họ trao đổi hơi thở mỗi ngày theo đúng ước hẹn để giúp Tô Đại Bạch giống người hơn. Thế rồi giống dữ chưa?

Tô Lâm Thanh phớt lờ Diệp Hiệt, nói với Qua Cảnh Chi:

"Tôi xem phim anh đóng rồi, đẹp nha, tôi có thể hiểu được!"

Nói xong, nhận ra lời khen của mình hơi khó hiểu, cậu bèn giải thích.

“Tôi không thể hiểu được nhiều bộ phim đoạt giải, lại xem phim của anh ngon lành, anh giỏi hơn người khác nhiều”.

Qua Cảnh Chi sửng sốt giây lát rồi mỉm cười từ đáy lòng:

“Cám ơn.”

Những bộ phim đoạt giải của hắn chịu nhiều chỉ trích vì "dễ hiểu" và "quá đẹp". Nhưng hắn tin rằng nghệ thuật không nhất thiết phải cao siêu khó hiểu, có thể khiến khán giả yêu thích mới là nghệ thuật chân chính.

Mấy năm gần đây, xu hướng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình biến đổi nên hắn mới đoạt giải thưởng này, cũng là lý do người ta nói thực lực của hắn không cao.

"Anh muốn vẽ tranh gì?"

Tô Lâm Thanh nằm ôm gối cười tít mắt:

"Anh diễn rất hay, tôi vẽ tặng anh, ây da đừng mãi đứng đó, ngồi xuống đi.”

Đây là trẫm ban thưởng.

Phòng khách nhà Diệp Hiệt rất rộng, Tô Lâm Thanh nằm chiếm hết một chiếc sofa nhưng vẫn còn vài cái khác.

Qua Cảnh Chi cẩn thận ngồi xuống ghế Diệp Hiệt chỉ:

"Không vẽ mèo có được không?"

Tô Lâm Thanh: “Không phải chó thì đều được. Nếu là thứ tôi chưa từng vẽ thì chưa chắc đẹp đâu.”

Qua Cảnh Chi lấy điện thoại ra chọn poster:

“Tấm này. Cây hoa mà con mèo đang nghịch rất đẹp. Tôi muốn một bức tranh chỉ có hoa.”

Tô Lâm Thanh xị mặt.

Qua Cảnh Chi dè dặt: “Không được à?”

Tô Lâm Thanh ảm đạm: “Hóa ra anh cũng chê mèo trong tranh tôi.”

Diệp Hiệt giải thích: “Dân thiết kế nói đám mèo trong tranh Tô Lâm Thanh phá hỏng tính thẩm mỹ.”

Qua Cảnh Chi lập tức giải thích: "À không, không phải vậy. Tôi nuôi mèo nên không muốn có mèo khác trong tranh."

Tô Lâm Thanh ôm gối ngồi dậy: “Thật sao?”

Qua Cảnh Chi gật đầu. Thực sự không phải mượn cớ, dù Quýt Ngốc của hắn chẳng bận tâm, hắn vẫn tránh mang thêm mèo về nhà.

Nụ cười Tô Lâm Thanh sáng rỡ:

“Anh là thú hai chân tốt, tôi sẽ vẽ cho anh. Sau này cho tôi xem mèo nhà anh, tôi có thể vẽ nó luôn. Diệp Hiệt, học tập đi! "

Anh tưởng tui không biết điện thoại anh có thẻ thành viên quán cà phê mèo ở nước ngoài sao? Meo meo biết hết, chẳng thèm nói thôi.

Tô Lâm Thanh rất hào phóng. Lúc đi công tác Diệp Hiệt lén lút sờ mèo khác cũng chả sao, chỉ cần không mang mèo về và rửa sạch mùi trước khi về nhà, cậu sẽ nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không ngửi thấy.

Dẫu sao Tô Lâm Thanh cũng là mèo hòa nhã rộng lượng đến từ thời cổ đại. Tất nhiên, chính cung trong xã hội phong kiến

vẫn trang bị kĩ xảo đấu tranh đầy mình. Nếu Diệp Hiệt dám nuôi mèo bên ngoài thậm chí mang về nhà, thì một núi không thể có hai hổ, Diệp Hiệt tàn canh gió lạnh với cậu.

Biết sao giờ, không thể bỏ nhà đi được, chỉ có thể tẩn chếc Mèo Lớn thôi. Đẳng cấp cao nhất của đoạt vị là tẩn chếc thứ đàn ông cặn bã, tự mình làm nóc nhà.

Mèo độ lượng gớt nước mắt.

May cho Diệp Hiệt, bởi sự trung thực thức thời, tự giác xóa toàn bộ thẻ thành viên quán cà phê mèo, hủy theo dõi tất cả các tài khoản mèo trên mạng, báo cáo với cậu mỗi lần xem video thú cưng dễ thương, khiến Tô Lâm Thanh rất hài lòng.

Kẻ hoang đàng biết quay đầu là bờ, xứng đáng với sự nhẫn nại và rộng lượng của cậu. Song cậu vẫn phẫn nộ lườm anh khi nghe chuyện thú hai chân nhà khác một lòng một dạ với mèo của mình.

Nhìn thú hai chân của mèo khác đi! Mi không cắn dứt lương tâm sao?

Diệp Hiệt không hề ăn năn, còn cho rằng mình đối xử với Tô Lâm Thanh tốt hơn bất kỳ ai. Đây hẳn là niềm tin cốt lõi của đám cặn bã rồi.

Được Tô Lâm Thanh đối xử tốt và Diệp Hiệt nhìn với ánh mắt ấm áp, Qua Cảnh Chi tuy hoang mang nhưng thấy yên tâm hơn hẳn. Áp lực dần phai đi, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Vẽ tranh dễ như uống nước.

Tô Lâm Thanh ném gối đi vào thư phòng, đuổi Diệp Hiệt đang giúp cậu mài mực ra ngoài, xắn tay áo lên bắt đầu vẽ.

Diệp Hiệt u ám đứng khoanh tay trước bàn làm việc.

Qua Cảnh Chi lặng lẽ đi tới góc tường, nghiến răng nhịn cười.

Vẻ mặt của Sếp Diệp lúc bị Tô Lâm Thanh chê “không biết mài mực, chỉ tổ lãng phí đồ, gây thêm phiền phức" thực sự rất tuyệt. Tâm hồn hóng hớt drama của hắn đang mãn nguyện.

"Phù"

Tô Lâm Thanh lướt vài nét cọ vẽ cây thủy mặc, rồi đổi sang chu sa.

Tuy đều là chu sa điều chế từ khoáng vật màu đỏ, nhưng nghệ thuật nằm ở khả năng kiểm soát lượng nước, điều chỉnh tỷ lệ nước và mực giúp tạo ra nhiều hiệu ứng khác nhau.

Lần này, Tô Lâm Thanh không điểm nụ hoa mà thay đổi nhiều loại bút, sử dụng nhiều kỹ thuật để vẽ từng lớp cánh hoa nở trên cành cây.

Qua Cảnh Chi ngơ ngẩn trước cảnh tượng này.

Người ta nói tranh thủy mặc không tả thực nhưng dường như hắn trông thấy những bông hoa mai đỏ tươi dần nở rộ trên cành cây, ngay cả đầu cọ cũng thoang thoảng tỏa ra hương thơm.

Thực ra hoa mai Tô Lâm Thanh vẽ rất khác so với hoa thật nhưng người ngắm hoa sẽ bỏ qua những chi tiết cụ thể đó.

Tranh “có hồn” chính là như thế này đây.

Tô Lâm Thanh mau chóng hoàn thành bức tranh hoa mai đỏ. Cậu đặt cọ đã rửa sạch xuống, mở chiếc hộp nhỏ trên bàn lục lọi, thở phào khi chọn được một con dấu bạch ngọc, rồi lấy một hộp mực dấu, cẩn thận in con dấu riêng của mình lên tranh.

Dấu ghi bốn chữ "Cư sĩ Tiểu Bạch".

Hiển nhiên cậu học theo tiêu chuẩn đặt tên "thông tục là tao nhã" của thầy, chọn luôn tên mụ làm tên hiệu.

À mà cái tên Tô Tiểu Bạch trở thành tên mụ bởi vì cậu tự chọn tên Tô Lâm Thanh cho mình. Nếu cậu chẳng nằng nặc đòi đổi thì Tô Tiểu Bạch sẽ không chỉ là tên mụ thôi đâu.

Diệp Hiệt lại thầm chê: “Đặt tên chán thật chứ."

Sao không phải Tô Bạch? Tô Tiểu Bạch khác gì Tô Ngốc Nghếch đâu. Em cũng thấy vậy chứ gì, Tề Hoàn Công Tiểu Bạch*?

"Thích không?"

Tô Lâm Thanh kiêu ngạo:

"Không thích thì tôi không tặng đâu."

Qua Cảnh Chi vội đáp: "Thíc... rất thích!"

Hắn lắp bắp, vội bảo vệ bức tranh trên bàn:

"Cực kỳ thích! Lâm Thanh lợi hại ghê! Đây là bức tranh tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy!"

Hắn yêu thích hội họa truyền thống nhưng lại không giỏi đánh giá tranh, chỉ biết nói vài từ nhàm chán như “đẹp mắt”, “tuyệt vời”.

Song Tô Lâm Thanh vẫn hưởng thụ những lời khen ngợi khô khan của Qua Cảnh Chi. Cậu cảm khái:

"Từ khi cha mẹ, thầy và các sư huynh qua đời, kỹ năng hội họa của tui đã tăng tiến vùn vụt, không còn ai chê tui vẽ kém nữa. Diệp Hiệt, liệu có phải do khả năng thưởng thức của họ có vấn đề không?

Nụ cười của Qua Cảnh Chi hơi cứng lại, hắn không biết nên phản ứng thế nào với giọng điệu buồn bã của cậu.

Diệp Hiệt giả vờ không nhận ra nỗi buồn ấy, hỏi lại:

"Em nghĩ sao?"

Tô Lâm Thanh: "Có lẽ vậy?"

Diệp Hiệt: “Em vui là được rồi, chỉ cần em vui vẻ thì mọi người cũng sẽ vui lây.”

Tô Lâm Thanh: "Dù nói vậy, tui vẫn thấy không giống ý gì tốt."

Diệp Hiệt: "Ừm, em đúng rồi."

Tô Lâm Thanh tức giận trừng Diệp Hiệt.

Diệp Hiệt xoa đầu cậu, cậu lắc mạnh đầu khiến tóc rối tung lên.

"Hôm nay có khách, chúng ta ra ngoài ăn, vẫn còn sớm nên cứ từ từ nghĩ xem muốn ăn gì.”

Diệp Hiệt lấy ra một chiếc lược mềm có thể chải cả lông mèo và tóc người để chải mái tóc rối bù của cậu. Vừa được chải đầu liền ngưng giận, cậu còn nheo mắt dựa vào trong ngực anh lầm bầm hai tiếng.

“Khỏi nghĩ, hôm nay tôi muốn ăn trứng cá.”

“Trứng cá gì cơ?”

"Thì là trứng nở ra con cá đó! Tui thích trứng cá om, dân mạng nói trứng cá om siêu ngon! Tui không thèm cá biển hay trứng cá muối đâu, chỉ muốn trứng cá nước ngọt! Trứng cá diếc, cá chép, cá quả đều được! Tui không kén ăn!”

"Lại là dân mạng..."

Diệp Hiệt cau mày, thỉnh thoảng anh thực sự muốn lần theo cáp mạng bắt họ trả nghiệp. Lắm kẻ cứ gào lên "Mèo thích bao tải màu gì? Tôi sẽ đến sân nhà bạn bắt trộm mèo", rồi còn bơm cho mèo đống ý tưởng kỳ quái.

Bây giờ anh đi đâu tìm trứng cá om ngon cho mèo?

Qua Cảnh Chi không nhịn cười nổi, lại đi kết thân với góc tường. Hắn cảm thấy mình đang phát sáng hơn cả mặt trời ngoài kia.

Lẽ ra hắn nên ở ngoài thay vì ở đây.

Sếp Diệp và Tô Lâm Thanh có đúng là thân thích không thế? Dính nhau thế này, lẽ nào... Bóng đèn trên đầu hắn vụt sáng.

“Người nhà” không nhất thiết phải có quan hệ huyết thống, có loại quan hệ khác cũng có thể gọi là “người nhà” mà.

“Qua Cảnh Chi, anh có biết chỗ nào bán trứng cá kho không?” Diệp Hiệt vừa tra mạng vừa tìm kiếm sự giúp đỡ.

Qua Cảnh Chi tỉnh táo lại: "Trứng cá? Trứng cá muối?"

Diệp Hiệt nói: "Trứng cá nước ngọt, cá diếc, cá chép, cá quả các loại. Em ấy không kén ăn."

Qua Cảnh Chi: "..."

Vầy còn không kén, tiêu chuẩn của sếp Diệp thấp quá vậy.

Qua Cảnh Chi đáp: "Để tôi hỏi mọi người."

Qua Cảnh Chi đăng một bài hỏi thăm các fan gì cũng làm được. Họ nhiệt tình đề xuất nhiều quán ăn bán trứng cá nước ngọt, từ nhà hàng cao cấp tới quán ven đường.

Khi rối não bởi nhiều lựa chọn, Diệp Hiệt luôn chọn thứ đắt tiền nhất. Đắt nhất chưa chắc tốt nhất, nhưng nếu không đáng tiền thì anh có thể báo cáo Cục Quản lý thị trường.

Biết lý do Diệp Hiệt chọn chỗ đắt nhất, Qua Cảnh Chi thở dài:

"Sếp Diệp thật quyền lực, quen cả bên Cục Quản lý thị trường."

Sếp Diệp thực sự có máu mặt ở cả hai giới đen trắng đúng không?

Diệp Hiệt ngờ vực: "Báo cáo gian thương với Cục Quản lý thị trường thì cần gì quyền lực?"

Qua Cảnh Chi: "?"

Diệp Hiệt: "?"

Tô Lâm Thanh vung móng tát bay mấy dấu chấm hỏi trên đầu họ:

"Mau đi thôi, meo... Đói móp bụng rồi!"

Diệp Hiệt kéo áo cậu, làm lộ ra đường cong bụng căng phồng.

Tô Lâm Thanh: "Méooo!"

Diệp Hiệt nắm lấy quả đấm mềm mại của Tô Lâm Thanh:

"Em vừa mới ăn hai tiếng trước, muốn ăn tối thì phải đợi thêm ba tiếng nữa. Tôi sẽ đặt chỗ trước."

Diệp Hiệt xách Tô Lâm Thanh giao cho Qua Cảnh Chi:

“Tôi bận công việc một lúc, anh giúp tôi trông cậu ấy học lớp trực tuyến một lát đi.”

Qua Cảnh Chi: "Hả? À được?"

Lớp học trực tuyến nào cơ?

Diệp Hiệt bật máy chiếu.

Khi còn là mèo, Tô Lâm Thanh đã tự học tới lớp sáu tiểu học. Bây giờ anh đang ép cậu học lên trung học cơ sở. Diệp Hiệt nhất trí rằng quốc gia có lý do để nhồi nhét cả đống kiến

thức khổng lồ vào đầu thí sinh thi đại học.

Ví dụ như để cho mèo yêu có thể học tập và hòa nhập vào loài người.

Diệp Hiệt không biết cách dạy mèo làm người, nhưng nếu một đứa trẻ chưa biết gì có thể học thành người lớn thì mèo cũng làm được.

Diệp Hiệt vào thư phòng giải quyết công việc, Qua Cảnh Chi đồng hành cùng Tô Lâm Thanh đang nằm ngửa trên ghế sofa học lớp toán. Hắn ngồi thừ người ra với ánh mắt trống rỗng. Vốn đến để xin tranh thôi, sao lại được Sếp Diệp nhờ trông trẻ. Chăm trẻ thì thôi đi, sao lại là cùng học toán cấp hai?

Không phải Tô Lâm Thanh tốt nghiệp đại học nước ngoài rồi sao? Ở đó không dạy toán trung học cơ sở à?

Không dạy cũng thôi nốt, Tô Lâm Thanh chỉ cần biết dùng máy tính cộng, trừ, nhân, chia là đủ cho sinh hoạt hàng ngày rồi còn gì?

Qua Cảnh Chi nghi ngờ Diệp Hiệt đang hãm hại Tô Lâm Thanh, nhân tiện hại cả hắn. Bởi vì hắn thấy mình không thể hiểu nổi toán trung học cơ sở. Dù hắn đăng ký trường nghệ thuật thì cũng đã vượt qua môn toán của kỳ thi đại học rồi mà, sao bây giờ lại bó tay với toán trung học cơ sở?!

Nội tâm siêu sao hoảng loạn gào thét.~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Hiệt: Tin tưởng quốc gia.

Quốc gia: ?

Chú Thích:

Tề Hoàn Công: tên thật là Khương Tiểu Bạch (姜小白), là vị quân chủ thứ 16 của nước Tề - chư hầu nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.

Ảnh trứng cá om nè, món này ít phổ biến bên trung, khổ thân Sen Diệp :)))) Witaram: Nhân vật nhiều lên rồi, để tránh lẫn lộn đại từ nhân xưng, tui sẽ gọi Diệp Hiệt là “anh”, mấy người trẻ tuổi còn lại thì “hắn” hết nhé. Tui đang beta dần những chương đã đăng. Làm xong truyện sẽ có bạn giúp tui beta thêm lần nữa.

Cảm ơn mọi người ủng hộ lúc tui còn đang vật vã.