Phu Quân Bạch Xà

Chương 22: Đau lòng

Nam kia yêu vì che giấu tung tích, phóng thích Yêu khí khắp nơi, cực kỳ không dễ bắt.

Hứa Huyên Thảo ngược lại trở nên tỉnh táo, bỏ thêm quanh thân Bạch Tự Cẩn một luồng ánh sáng vàng kim phòng hộ, thuận tiện thúc giục Thất Tinh Trận trong phòng, khiến cho Yêu thú không cách nào toàn lực thi triển Pháp lực.

Hiện tại con yêu quái kia giận dữ công tâm, điên cuồng muốn tính mạng nàng, sớm muộn gì cũng sẽ hiện thân.

Quả nhiên, móng vuốt máu kia gấp khó dằn nổi chộp tới từ trên đỉnh đầu, Hứa Huyên Thảo lần này cực kỳ cảnh giác, nghe được tiếng gió móng vuốt máu vụt đến, lắc mình, vung kiếm chặt bỏ tận gốc móng vuốt máu, trong phòng vang lên âm thanh nam yêu kêu thảm thiết.

Hứa Huyên Thảo cười xùy một tiếng: "Xem ngươi tránh thế nào."

Hôm nay nam yêu bị thương, mùi máu tươi trên cơ thể càng nồng, khứu giác Hứa Huyên Thảo cực kỳ nhạy bén, bắt hắn tất nhiên là không nói chơi.

Hứa Huyên Thảo nhắm mắt thở sâu, trong nháy mắt mở mắt, trong mắt một mảnh ánh sáng, giống như mây hạc thả người bay lên, bổ về phía phía bên phải căn phòng.

Cùng lúc căn phòng bị chặt thành hai nửa, mảng lớn máu đen trào ra.

Bụp, âm thanh thân thể ngã xuống vang lên, trên mặt đất nhiều thêm một con vật đầu thân hai nơi, địa vị rời, Yêu vật vảy phủ đầy người.

Hứa Huyên Thảo tập trung nhìn vào, hóa ra là một con yêu quái thằn lằn.

Thằn lằn, còn được gọi là thạch sùng, một loại loài bò sát cực thích âm u.

Trách không được cái ông lão điên kia luôn lẩm bẩm là xà yêu, hại nàng hiểu lầm là Thanh Xà yêu hại người.

Kỳ quái chính là, thằn lằn sao sẽ kết hợp cùng chuột đồng, con có con?

Vừa đúng lúc này, nữ yêu nằm trên mặt đất bụng to ra, quỷ dị mà nhúc nhích đứng lên. Theo một dòng máu loãng chảy xuống từ thân dưới nữ yêu, vật dính máu loãng cũng cùng theo đó trượt đi ra, lại vang lên tiếng khóc trẻ con.

Lúc này, trời sáng choang.

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Huyền Xu vội vã chạy vào, ngắm nhìn bốn phía: "Phát sinh chuyện gì rồi hả? Nóc nhà bị thủng một lỗ lớn, sao chút động tĩnh cũng không có vậy? Cái đang nằm trên mặt đất là gì vậy?"

Vì phòng ngừa mấy người bọn hắn tới đây thêm phiền, còn tăng thêm người bị thương, tối hôm qua Hứa Huyên Thảo hạ cấm chế trong phòng, trong vòng hai dặm không nghe được động tĩnh.

Lâm Huyền Xu đi đến bên cạnh thi thể nữ nhân nhìn qua: "A! Một con chuột đồng thật lớn!"

Nhìn lại một chút vật còn sống dưới thân chuột đồng, hắn trừng to mắt: "Sao lại có một đứa trẻ? Đừng nói cho ta, đây là chuột đồng sinh ra."

Hứa Huyên Thảo kinh ngạc nói: "Đây là đứa trẻ của hai con Yêu thú, hẳn là thú con xấu xí lai tạp, sao lại là trẻ con nhân loại, ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không?"

Lâm Huyền Xu nhặt ga giường lên quấn lấy đứa bé đang thút thít nỉ non, lau lau vết máu trên thân, đưa tới trước mặt Hứa Huyên Thảo: "Không tin ngươi nhìn xem."

Hứa Huyên Thảo nhìn qua, quả thật là một đứa bé trắng nõn non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn oa oa thút thít nỉ non, dường như biết cha mẹ mình đều đã chết.

Bỗng nhiên hiểu ra, vì sao nữ yêu trắng trợn hút máu nhân loại trước lúc chuyển dạ. Hóa ra là nàng muốn sinh đứa con giống con người.

Nữ yêu biết mình cùng thằn lằn sinh hạ Yêu thú, tướng mạo sẽ hết sức xấu xí, ở sâu trong nội tâm lại hướng tới khuôn mặt nhân loại, liền tàn nhẫn mà sát hại hơn mười phàm nhân...

"Đây là đứa bé Yêu thú." Hứa Huyên Thảo giơ Kiếm Thái Hư lên, kiếm chĩa thẳng vào đầu tiểu yêu thú, "Không thể lưu lại."

"Không không không..." Lâm Huyền Xu bối rối mà dịch tiểu yêu thú ra, "Hắn vừa mới sinh ra, gϊếŧ không khỏi quá tàn nhẫn."

Lông mày Hứa Huyên Thảo nhăn lại: "Từ xưa đến nay, phàm nhân chính là lương thực ở dưới miệng yêu ma, cùng tồn tại như heo chó. Đã có người tu đạo, sau khi thật vất vả mới hàng phục được bọn yêu ma này, quá mức nhân từ đối với bọn họ, sẽ càng gieo họa thêm cho dân chúng vô tội."

Lâm Huyền Xu nghe vậy, trở nên do dự, cúi đầu nhìn tiểu yêu thú đang thổi bọt khí: "Thế nhưng là hắn quá giống con người, có lẽ hắn sẽ không giống cha mẹ hắn hại người đâu. Hơn nữa hại người không phải là hắn, mà là cha mẹ của hắn."

Hứa Huyên Thảo nói: "Cha mẹ của hắn vì muốn sinh ra bộ dạng này cho hắn, hại bao nhiêu mạng người. Yêu ma vốn lòng dạ độc ác, không cần thiết vì vậy mà mềm lòng."

Lâm Huyền Xu bọc kỹ tiểu yêu thú, để trên mặt đất, tựa như trốn tránh quay đầu: "Bỏ đi, ta mặc kệ."

Hứa Huyên Thảo cầm kiếm nhìn chằm chằm tiểu yêu thú trên mặt đất, có chút ngây ngẩn cả người.

Con tiểu yêu thú này nhìn bên ngoài, hầu như giống như đúc con người, đến khí tức quanh thân đều giống như trẻ con, không một chút mùi hôi thối nào.

Hứa Huyên Thảo cứng một hồi lâu, chậm rãi buông kiếm, thở dài nói: "Trước lưu lại mạng hắn, nếu ngày sau hại người, ta ắt phải gϊếŧ chết."

Lâm Huyền Xu cười mỉm mà đi qua, một lần nữa ôm lấy tiểu yêu thú: "Được, ta sẽ giúp hắn tìm một gia đình, giúp ngươi trông giữ hắn."

Hứa Huyên Thảo ừ một tiếng, xoay người đi về phía Bạch Tự Cẩn ở bên kia.

Lâm Huyền Xu cười nói: "Ngươi nói, có thể có người cùng yêu kết hợp sinh con hay không?"

Hứa Huyên Thảo nói: "Ta còn chưa thấy qua."

Lâm Huyền Xu vuốt ve khuôn mặt trắng noãn của đứa bé, ngoảnh mặt nói: "Nhất định sẽ có chuyện như vậy đi. Nữ tử con người sinh đứa con của yêu quái, ngược lại có điểm giống câu chuyện trong vở kịch, ta rất muốn biết đứa bé sẽ lớn thành bộ dáng gì?"

Hứa Huyên Thảo hừ cười: "Nếu như có, đích thị là nàng kia ngu xuẩn, mới bị yêu ma lừa bịp thể xác và tinh thần."

Trở lại bên người Bạch Tự Cẩn, Hứa Huyên Thảo ngồi xổm xuống, xem xét thương thế sau lưng hắn, hết sức đau lòng: "Ta trước đỡ ngươi đứng lên nhé."

Bạch Tự Cẩn được Hứa Huyên Thảo nâng đứng dậy, nghiêng về phía nàng, thân thể thon dài như gần như xa mà kề sát nàng.

Hứa Huyên Thảo không thể không dán lên thân thể của hắn, đầṳ ѵú vô tình cọ đến khuỷu tay hắn, tạo nên cảm giác ngưa ngứa, không hiểu vì sao trái tim loạn nhịp, không quan tâm đến nha dịch béo và gầy chạy đến xem náo nhiệt, nâng Bạch Tự Cẩn lên xe ngựa quay về trạch viện Bạch gia.

Nàng phát hiện lưng Bạch Tự Cẩn còn đang rỉ máu, lo lắng nói: "Có phải đã nứt ra hay không?"

Bờ môi trắng bệch của Bạch Tự Cẩn cong lên một đường cong nhẹ nhàng, có vài phần cảm giác mỹ nhân bệnh: "Chút tổn thương ấy không thành trở ngại, ta thì sẽ trị liệu tốt."

Hứa Huyên Thảo nói: "Nhưng nhìn vào thật là nghiêm trọng, có muốn xử lý trước một chút hay không?"

Bạch Tự Cẩn chỉ vào phía dưới giường nhỏ, trầm giọng nói: "Phía dưới có thuốc bột, trước tiên có thể bôi lên một chút."

"Được." Hứa Huyên Thảo kề bên hắn, thò tay lục lọi chai thuốc.

Bạch Tự Cẩn phút chốc cúi người xuống, nâng cằm nàng lên, nụ hôn nóng ướt trùng trùng điệp điệp bao trùm trên bờ môi phấn hồng của nàng.