Thời khắc Hứa Huyên Thảo bị hôn lên, phản ứng theo bản năng là muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại nghĩ trên người hắn có thương tích, nâng hai tay lên chậm rãi thu hồi lực đạo, nhẹ nhàng chống lấy l*иg ngực hắn.
Eo của nàng bị dùng sức ôm sát, thân như cành liễu tựa trước ngực hắn, bị ép thừa nhận nụ hôn cực nóng của hắn.
Cái lưỡi nóng ướt của hắn chọc vào khuang miệng thơm mùi đàn hương của nàng, môi lữa quấn lấy nhau giống như giao hợp, hơi thở hòa quyện, thân thể dính chặt vào nhau.
Một hồi lâu, hai người thở hổn hển rời môi.
"Thương thế của ngươi bị thành như vậy, còn..." Hứa Huyên Thảo hơi giận mà trừng hắn, "Lần sau không thể như thế!"
Bạch Tự Cẩn thế nhưng chỉ cười không nói, dùng khăn lụa lau nước bọt lưu lại trên môi miệng nàng.
Hứa Huyên Thảo tiếp tục lục lọi dưới giường, lấy ra được một lọ thuốc giảm đau, cứng rắn nói với hắn: "Quay lưng, bôi thuốc cho ngươi."
Bạch Tự Cẩn dịu dàng ngoan ngoãn mà quay lưng lại, tùy ý nàng rắc thuốc bột lên trên lưng chồng chất vết thương của hắn.
Hứa Huyên Thảo hỏi: "Còn đau không?"
Bạch Tự Cẩn mỉm cười mà lắc đầu.
"Nàng đã giảm đau cho ta rồi." Hắn chỉ vào cánh môi hồng nhạt, "Ngay ở chỗ này."
Trong lòng Hứa Huyên Thảo khẽ động, cúi đầu xức thuốc, giữ im lặng mà không để ý tới hắn.
Trong đình viện, gió nhẹ vấn vít.
A Thanh ngậm nhánh cỏ dại, lười biếng nằm trên đại thụ hóng mát, chợt thấy Hứa Huyên Thảo dìu Bạch Tự Cẩn trở về.
Hắn nhìn chằm chằm vào tổn thương sau lưng Bạch Tự Cẩn, miệng há to có thể nhét được một cái trứng gà.
"Cái tình huống gì thế này!" Sau khi hai người vào nhà, A Thanh lúc này mới dám lên tiếng, "Răng lại bị thương rứa!"
A Thanh sợ tới mức nói giọng địa phương Tứ Xuyên.
Trong suy nghĩ của hắn, ca không thể nào bị thương! Tuyệt đối không có khả năng!
A Thanh không dám hỏi không dám nói, hai mắt vừa nhắm tiếp tục ngủ gật.
Hứa Huyên Thảo ý định sau khi hàng ma, lập tức rời phủ Lâm An quay về Phái Quy Vân.
Thế nhưng sau khi Bạch Tự Cẩn bị thương, nàng chỉ có thể ở lại, giúp hắn nấu thuốc đút thuốc, chăm sóc cho hắn.
Bạch Tự Cẩn nhà lớn nghiệp lớn, lại không có người hầu theo mình hầu hạ. Chỉ có một dược đồng tên A Thanh, thoạt nhìn vô cùng không đáng tin cậy, cả ngày trừ ăn ra chính là ngủ.
Hứa Huyên Thảo vì không muốn để Bạch Tự Cẩn đói bụng, thậm chí lần đầu tiên xuống bếp.
"Ngọa tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế), cái này có thể ăn?" A Thanh bóp cái bát, chỉ vào một cái nồi đen như mực.
A Thanh vốn rất sợ Hứa Huyên Thảo, nhưng thấy nàng cẩn thận tỉ mẩn mà chăm sóc Bạch Tự Cẩn, liền nghĩ nữ nhân này chẳng qua chỉ như vậy, còn không phải muốn quỳ gối dưới thân ca của ta, bắt đầu vô lễ bất kính đối với Hứa Huyên Thảo.
Âm thanh Hứa Huyên Thảo lạnh lùng nói: "Ăn không chết ngươi là được."
"Muốn hạ độc chết lão tử?" A Thanh đập vỡ cái bát, "Lão tử cho dù chết đói, cũng không ăn cơm của ngươi."
Hứa Huyên Thảo ghét nhất chính là tùy tiện phá hoại, xách tiểu quỷ chỉ cao đến ngực nàng lên, dùng chổi đánh đòn.
A Thanh gào thét vài tiếng, trốn thoát lòng bàn tay nàng, nhảy thật xa về phía trước.
Hắn che bờ mông sưng đỏ, vừa chạy vừa mắng: "Người nam nhân nào vừa ý đồ đàn bà hung dữ như ngươi thật xui xẻo!"
"Xem ra đánh là chưa đủ." Hứa Huyên Thảo nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn, rất muốn bắt lại đánh một trận.
Chẳng qua thấy hắn vừa cứng đầu lại thẳng tính, đơn giản chỉ nói về vấn đề hôn phối, nhất định phải tìm người ôn nhu biết làm đồ ăn, giống như người nào đó...
Trái tim Hứa Huyên Thảo không hiểu sao nóng lên, phát sốt, một mình ngây người một hồi trong phòng bếp, rồi mới đổ một nồi cơm cháy màu đen, lấy hộp cơm đến quán mua rượu và thức ăn.
Tiểu nhị quán ăn ân cần mà đề cử cho nàng một loại rượu hùng hoàng mới cất. Hứa Huyên Thảo là người thèm rượu, mua một bình trở về.
Sau khi trở về, nàng phát hiện Bạch Tự Cẩn lại không có trong phòng ngủ, bối rối mà tìm một vòng, ngửi thấy được mùi đồ ăn phòng bếp, thân ảnh dong dỏng cao của Bạch Tự Cẩn đi ra, bưng trong tay hai cái đĩa đồ ăn sắc hương đầy đủ.
"Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, chớ lộn xộn." Hứa Huyên Thảo tiếp nhận đồ ăn trong tay hắn, nghiêng đầu dò xét sắc mặt vẫn còn tái nhợt của hắn.
Bạch Tự Cẩn nói: "Hôm nay tốt hơn nhiều."
Hứa Huyên Thảo thở dài: "Ta mang về mấy món ăn, ngươi không cần khổ cực như thế."
Khóe miệng Bạch Tự Cẩn chứa ý cười, dung nhan tuấn tú tỏa ra vầng sáng: "Được."
Đồ ăn từ quán, so ra kém rất xa trù nghệ của Bạch Tự Cẩn, Hứa Huyên Thảo có ý xấu cho A Thanh ăn toàn bộ.
Hứa Huyên Thảo mang bình rượu sang: "Hôm nay là đoan ngọ, ta mang theo một vò rượu hùng hoàng."
Nghĩ đến sự cố lần trước, nàng lúng túng một cái, quyết định uống ít thì tốt hơn: "Trên người của ngươi có thương tích, ngươi nhấp một ngụm nhỏ, có lòng là được rồi."
Bạch Tự Cẩn thoáng nhìn vò rượu, trong mắt lướt qua một tia khác thường, mím môi nhìn nàng rót một chút rượu.
Hứa Huyên Thảo rót xong rượu, ngược lại buồn bã nói: "Lại nói, ta ở Phái Quy Vân còn chưa bao giờ đón tiết Đoan Ngọ đâu."
Bạch Tự Cẩn xem khuôn mặt cô đơn của nàng, đôi mắt chớp động, giơ chén rượu lên ngửa đầu uống, không kể cho dù là rượu hùng hoàng cũng lướt qua cổ họng: "Sau này ta đón cùng nàng."
Hứa Huyên Thảo mất tự nhiên mà nắm tay áo.
"Sau này" cái từ này quá xa vời, lúc đầu nàng vốn định bây giờ sẽ từ biệt hắn.
Nói với hắn phải về Phái Quy Vân, lại thủy chung nói không nên lời, dường như mới mở miệng, liền xé vỡ ranh giới duy trì như gần như xa của hai người.
Nửa đêm, Hứa Huyên Thảo lật qua lật lại trên giường, nghĩ đến ngày mai làm sao chào từ biệt Bạch Tự Cẩn.
Nàng không có khả năng ở cả đời trong nhà hắn, sớm muộn gì cũng phải bay ra ngoài trời cao biển rộng.
Choang, đột nhiên vang thanh âm rơi vỡ, là thanh âm truyền đến từ phòng ngủ Bạch Tự Cẩn.
Hứa Huyên Thảo mãnh liệt đứng dậy, phóng tới phòng ngủ Bạch Tự Cẩn, gõ vài cái lên cửa, sau khi không nghe thấy đáp lại, lòng tràn đầy lo lắng mà đẩy cửa vào.
Mặt đất rơi đầy mảnh sứ vỡ, hẳn là lúc rót nước không cẩn thận làm rơi vỡ.
Rèm che tầng tầng lớp lụa trắng, mơ hồ có thể thấy được Bạch Tự Cẩn mặc tơ lụa màu tuyết trắng, thân hình rõ ràng giống như đang kịch liệt run sợ.
Hứa Huyên Thảo lo lắng như lửa đốt, bước nhanh tới gần thân ảnh kia: "Ngươi xảy ra chuyện gì..."