Nữ yêu rung thân biến thành phu nhân thanh tú, dùng váy rộng che khuất bụng, cười híp mắt tới gần Bạch Tự Cẩn: "Tiểu tướng công chỉ có một mình ư?"
Bạch Tự Cẩn phảng phất như không nghe thấy, khuôn mặt trầm tĩnh mà ngóng nhìn trên không.
Nữ yêu thấy hắn như thế, tiến sát lại ngăn ở trước mắt hắn: "Tiểu tướng công, ngươi đang nhìn cái gì ở đây, sao không để ý tới ta vậy?"
Ánh mắt Bạch Tự Cẩn cuối cùng cũng chuyển qua trên người nàng.
Nữ yêu được hắn mắt nhìn liền mở cờ trong bụng. Nếu không phải mang thai con trai trong bụng, còn có một phu quân vướng bận, thật muốn bắt lấy hắn mây mưa một phen.
Nhưng mà con mắt lành lạnh kia của Bạch Tự Cẩn, ánh mắt xẹt qua trên người nàng, dường như nàng chỉ là một hạt bụi, một mảnh lá khô.
Nữ yêu thấy hắn lãnh đạm như thế, lập tức thẹn quá hoá giận, lộ ra tướng mạo yêu quái xấu xí của bản thân, sát ý đầy người chìa ra bốn cái răng nanh về phía Bạch Tự Cẩn.
Lúc này, trên không trung.
Nam yêu lợi dụng mây đen che đậy, thoát khỏi công kích của Hứa Huyên Thảo, lại nghĩ biện pháp dụ dỗ nàng rời khỏi nơi đây.
Hứa Huyên Thảo sao có thể không biết quỷ kế của hắn, chém ra từng vệt kiếm quang dệt thành lưới tơ vàng, thành công vây khốn nam yêu đang chạy trốn tứ phía.
Thật sự không yên lòng Bạch Tự Cẩn, Hứa Huyên Thảo một mặt thành thạo mà đối phó nam yêu, một mặt dò xét phòng ốc Tiết gia, trông thấy một nữ yêu quái dị mỏ nhọn mặt lông, nhe răng trợn mắt đối diện Bạch Tự Cẩn, miệng lớn dính máu rất là dọa người.
Mắt thấy cảnh tượng này, Hứa Huyên Thảo ý nghĩ b...ù...m một tiếng, tứ chi tràn ra hàn ý.
Lại cũng không quan tâm nam yêu, dùng Kiếm Thái Hư đang vận hành lưới tơ vàng, hung hăng ném qua mặt đất.
Kiếm Thái Hư giống như trường cung bắn ra mũi tên nhọn, VỤT...T...T một tiếng, từ phía sau thẳng tắp xuyên qua l*иg ngực nữ yêu.
"A a a a!" Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của nam yêu.
Theo đó, nam yêu đột nhiên phá tan lưới tơ vàng, rơi xuống chỗ nữ yêu bị đâm trên mặt đất.
Hứa Huyên Thảo vừa bấm ngón tay, thu hồi Kiếm Thái Hư, thân kiếm phút chốc rút ra từ l*иg ngực nữ yêu, chỗ ngực bị đâm, máu đen như suối chảy phá kén phun ra.
Nữ yêu sau khi chết lộ ra nguyên hình, hóa ra là hình thể chuột đồng.
Nam yêu dùng sức ôm chặt nữ yêu dính đầy máu đen, che lấy cái bụng to ra nàng: "Vợ, con của ta... Ngươi gϊếŧ ta là được rồi, tại sao muốn gϊếŧ con của ta..."
Hắn khóc đến tê tâm liệt phế, hai mắt màu đỏ tươi, vảy toàn thân vỡ ra, nhìn hằm hằm Hứa Huyên Thảo phi thân hạ xuống.
Hứa Huyên Thảo có thể cảm thấy yêu lực toàn thân hắn tăng vọt, hoàn toàn bất đồng với sự nhu nhược vừa rồi, một cỗ sát tập kích về phía bản thân.
Đối mặt với sự nổi giận của hắn, nội tâm Hứa Huyên Thảo không hề dao động.
Dù sao mạng của sáu gia đình chết thảm kia cũng là mạng, nàng đối với yêu nghiệt lung tung gϊếŧ người vô tội không có một tia lòng thương hại.
Nam yêu run rẩy buông thi thể nữ yêu, móng vuốt máu phút chốc sinh ra móng tay dài sắc bén như dao, đầu lưỡi màu đỏ tươi: "Ta sẽ khiến cho các ngươi chôn cùng vợ con ta!"
Nam yêu phóng thích yêu lực cường đại, giống như sương mù nhẹ nhàng tràn ra trong phòng ngủ, nhưng mà thân hình của hắn trong nháy mắt biến mất.
Khắp nơi là Yêu khí của hắn, tất nhiên là không tìm thấy hắn ở nơi nào.
Hứa Huyên Thảo biết được hắn là Yêu thú am hiểu ẩn nấp, lập tức gần hơn bên cạnh Bạch Tự Cẩn, dắt tay áo trắng tuyết của hắn, nhỏ giọng nói: "Kéo đứt ngọc bội, tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này."
Bạch Tự Cẩn bình tĩnh nói: "Nàng rời đi cùng với ta."
Hứa Huyên Thảo nói: "Con yêu nghiệt này đạo hạnh sâu, hiện tại lại trong cơn giận dữ, chỉ sợ là cuộc chiến sinh tử, sẽ liên lụy tới ngươi đấy."
Đôi mắt Bạch Tự Cẩn chớp động, môi mỏng mấp máy, đang muốn mở miệng nói cái gì, khóe mắt liếc về một cái móng vuốt máu xuất hiện trong hư không hướng về phía Hứa Huyên Thảo.
Hắn chụp lấy hai vai Hứa Huyên Thảo, mãnh liệt lật người, đưa lưng về phía móng vuốt đánh lén kia, bị cắt ra năm vết máu sâu hoắm.
Bạch Tự Cẩn kêu lên một tiếng đau đớn, hơi hơi nghiêng về phía Hứa Huyên Thảo.
Hứa Huyên Thảo nhìn xem dấu móng tay máu đáng sợ phía sau, con mắt có một loại đau đớn như kim châm, lần đầu cảm thấy thấp thỏm lo âu, cẩn thận từng li từng tí mà đỡ hắn đến vách tường.
May mắn nàng phòng hộ thêm trên ngọc bội, móng vuốt máu kia sẽ không tạo thành vết thương trí mạng, nhưng đối với phàm nhân mà nói, vết thương này cũng đủ chịu đựng rồi.
Bạch Tự Cẩn nhắm chặt hai mắt, dung nhan tuấn tú trắng bệch không có chút máu, ngược lại an ủi nàng: "Ta không sao, đừng lo lắng..."
Nội tâm Hứa Huyên Thảo chuyển thành lửa giận cùng áy náy.
Rất tốt, oan oan tương báo biết đến khi nào, để cho nàng tiễn yêu nghiệt này lên đường đi thôi!