Hứa Huyên Thảo từ trước đến nay không thích vòng vo, đã quen nói thẳng . Đối mặt với Bạch Tự Cẩn, nàng cho rằng thái độ lãnh đạm sẽ xử lý vấn đề rất tốt.
Nàng xách một người giấy ra từ sau bình phong, để ở trên ghế: "Đây là người giấy ta làm suốt đêm hôm qua, có thể dùng huyễn thuật ngụy trang con trai trưởng Tiết gia, không cần ngươi tự mình đóng vai."
Bạch Tự Cẩn đi đến trước mặt người giấy, giật giật tay áo của nó: "Người giấy không thể nhúc nhích, rất có thể sẽ bị nhìn thấu."
Hứa Huyên Thảo đã sớm nghĩ đến vấn đề này, nhưng nàng tình nguyện bị bọn yêu mà nhìn ra được ngụy trang, cũng không muốn Bạch Tự Cẩn lấy thân mạo hiểm.
Nàng cứng ngắc cuống họng nói: "Chuyện này không cần ngươi xen vào, thừa dịp chưa tới giờ Tý tranh thủ thời gian rời khỏi đây đi."
Bạch Tự Cẩn ngồi trên băng ghế bên cạnh người giấy, thần thái dứt khoát: "Người giấy không đủ để giúp nàng, ta sẽ không đi."
Hứa Huyên Thảo kinh ngạc nói: "Ngươi... Cần gì cậy mạnh lưu lại? Con trai trưởng Tiết gia là người sinh năm âm tháng âm ngày âm, là người yêu ma nhằm đến, người nhà của hắn đều là thuận tiện bị vạ lây. Tóm lại, gian phòng ngủ này sẽ cực kỳ hung hiểm."
Bạch Tự Cẩn ngước mắt nhìn nàng, môi mỏng cong lên vui vẻ, dung nhan tuấn tú tỏa ra một tầng ánh sáng quỳnh ngọc nhu hòa: "Ta thật vui mừng."
Hứa Huyên Thảo không rõ ý nhìn về phía hắn: "Vui mừng vì cái gì?"
Bạch Tự Cẩn chậm rãi nói: "Nàng cuối cùng cũng nguyện ý giải thích, nàng muốn ta rời đi, là vì lo lắng cho ta."
Hứa Huyên Thảo nghiêng đầu sang chỗ khác, ngượng ngùng nói: "Trời cao có đức hiếu sinh**, ta là người tu đạo, không hy vọng bất luận ai gặp chuyện không may."
**Đức hiếu sinh: Quý trọng sinh mạng
Bạch Tự Cẩn nói: "Đối với nàng mà nói, có tồn tại người nào khác biệt hay không?"
"Không tồn tại." Hứa Huyên Thảo nói thẳng, cá tính nàng lạnh bạc, ngoại trừ sư phụ cùng sư thúc có lẽ có chút không giống nhau, trừ hai người họ ra, đều cảm thấy chúng sinh ngang hàng, nàng sẽ dùng hết sức mình cứu giúp tính mạng bọn họ.
Nam nhân ở trước mắt không phải là ngoại lệ, nàng yên lặng tự định nghĩa cho mình.
Bạch Tự Cẩn vẫn mỉm cười, trả lời một từ "À", dường như không có để lời của nàng ở trong lòng.
"Mà thôi, ngươi đã không muốn đi, cũng đừng hối hận, ta không nhất định lo lắng cho ngươi." Hứa Huyên Thảo phất ống tay áo một cái, thu người giấy vào túi Càn Khôn.
Sau khi nói lời lạnh nhạt, hai người ngồi đối diện nhau không nói lời nào.
Lúc này, đột nhiên cửa bị đẩy ra, nha dịch béo một thân áo choàng ngắn xanh xanh đỏ đỏ, hai gò má bôi son phấn đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó quơ quơ khăn: "Con ơi, con dâu à, mẹ nấu xong cơm, hai con mau tới ăn đi."
Hứa Huyên Thảo thấy rõ bộ dáng hắn, bật cười: "Đúng vậy, ngươi đã bắt đầu diễn kịch rồi."
Người mẹ béo mập giả vờ vỗ vỗ ngực màn thầu: "Ta vì an nguy của bách tính co được dãn được, chờ bắt được yêu nghiệt, Hứa cô nương ngươi cần phải thay ta nói nói tốt trước mặt Lâm đại nhân."
Sau khi Lâm Huyền Xu thay xong quần áo, đi ra khỏi cửa phòng, trông thấy bộ dáng cấp dưới làm ra vẻ, ôm bụng cười to tại chỗ.
"Ha ha ha ha, Tôn Bàn Tử, ngươi thực con mẹ nó là một người hoàn toàn mới!"
Hứa Huyên Thảo nói: "Các ngươi đi ăn cơm đi, ta còn phải bày trận trong phòng."
Người mẹ mập mạp liên tục tán thưởng, rời đi cùng Lâm Huyền Xu.
Lâm Huyền Xu ngoái đầu nhìn liếc nhìn Hứa Huyên Thảo, chẳng biết tại sao sinh ra lo lắng, ngôn từ khẩn thiết nói: "Đêm nay nhất định phải cẩn thận."
Hứa Huyên Thảo ừ một tiếng, nhìn về phía Bạch Tự Cẩn: "Ngươi không đi ăn sao?"
Bạch Tự Cẩn lắc đầu: "Ta ở cùng nàng."
Hứa Huyên Thảo sững sờ một cái, trong lòng có tư vị nói không rõ.
Chẳng lẽ hắn thật sự là vì nàng mà đến sao, tại sao chứ...
Hứa Huyên Thảo chuẩn bị hạ Thất Tinh Trận trong phòng, trận pháp này thập phần bí ẩn, chỉ khi nàng đọc chú pháp lên mới có hiệu lực, có thể suy yếu Pháp lực yêu ma ở trong trận pháp, chỉ là hiệu quả bởi vì công pháp sâu cạn của yêu ma mà khác nhau.
Tay nàng cầm bút than vẽ Thất Tinh Trận trên mặt đất, có thể cảm thấy ánh mắt của hắn đưa tình quanh quẩn bên nàng, giống như suối nhỏ nhẹ chảy.
Dường như chỉ cần ngước mặt lên, là có thể đối mặt với hắn, chỉ là nàng từ đầu đến cuối không liếc hắn một cái.
Bày trận hồi lâu, Hứa Huyên Thảo có chút mệt mỏi, phát hiện cách giờ Tý còn có một canh giờ, liền nói với Bạch Tự Cẩn: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy còn nàng?" Bạch Tự Cẩn khom người trải ga giường, "Sắp đến giờ Tý còn chưa đi ngủ, chỉ sợ bị yêu ma hoài nghi."
Hứa Huyên Thảo suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói rất đúng, chỉ là nghĩ đến phải ngủ cùng giường với hắn, l*иg ngực thít lại, khô khốc nói: "Ngươi không cần phải xen vào, trước tiên đi ngủ đi."
Bạch Tự Cẩn ừ một tiếng, cởi bỏ áo ngoài nằm ngủ bên trong.
Lúc này, phòng ngủ sát vách vang lên tiềng ồn ào, hóa ra là nha dịch gầy ngại nha dịch béo chân thối, không muốn ngủ cùng hắn.
Hứa Huyên Thảo thổi tắt ngọn đèn, do dự thật lâu trong bóng tối, chậm rì rì đi đến bên giường, vén chăn trải giường lên, mới nằm lên một bên giường.
Giường lúc đầu vốn cũng không rộng, nàng lại núp ở góc giường, tận lực cách xa Bạch Tự Cẩn thêm một chút.
Trong phòng tối âm u, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể nghe được hô hấp lẫn nhau.
Hứa Huyên Thảo nhắm mắt lại, bỏ qua cảm giác tồn tại mãnh liệt bên cạnh người, ra vẻ bình tĩnh mà hỏi: "Ngọc bội ta đưa cho ngươi, vẫn còn mang trên người chứ. Nếu gặp phải nguy hiểm, dùng sức kéo đứt dây đỏ của ngọc bội, sẽ mang ngươi truyền tới ngàn dặm bên ngoài."
Hắn trả lời một tiếng "Được" .
Hứa Huyên Thảo trì hoãn một hơi, tự cảm thấy có thể trao đổi bình thường với hắn, thế là trực tiếp hỏi: "Nói cho ta biết, lý do ngươi ở chỗ này."
Bỗng cảm thấy một bàn tay băng băng lành lạnh, nhu hòa đυ.ng vào bàn tay nàng để trên giường, không chờ nàng rút ra, liền mạnh mẽ mà hữu lực đan xen mười ngón tay nàng.
"Bởi vì ta thật sự không thể chịu đựng được, nam nhân khác cùng ngủ một giường với nàng."
Lời nói thoát ra miệng, thân ảnh dày rộng bên cạnh trở mình tới phía nàng, tựa như núi cao nặng trịch ngăn chặn nàng, cánh tay thon dài hữu lực chặt chẽ dính ở hai bên, ở trong đệm chăn mềm mại cứng rắn giam cầm nàng.
"Buông ra..."Lưng nàng cứng ngắc, vốn định đẩy hắn ra, thân thể chỗ bị hắn đυ.ng vào lại mềm mại vô lực.
Bạch Tự Cẩn cúi người, hôn lên mặt nàng, không ôn nhu như trước đây, để lộ ra cường thế mỏi mệt.
Hắn dùng lực ôm nàng, trầm thấp nói nhỏ: "Có biết nàng quá phận nhiều như thế nào hay không?"
Nàng ngẩn người: "Cái gì?"
Hắn hôn xuống chóp mũi nàng: "Ta không phép nàng tránh né ta."
Nàng chưa kịp phản ứng, sợi dây thừng đang siết chặt nơi đáy lòng lặng lẽ buông lỏng: "Ta..."
Hắn khẽ cắn nhẹ vành tai nàng, than nhẹ: "Đến nhìn cũng không liếc nhìn ta một cái."
Ài, nàng sẽ không dám nhìn hắn...
Đôi môi hơi lạnh của hắn trùng trùng điệp điệp rơi vào trên đôi môi đỏ mọng của nàng, lên tiếng thổ lộ: "Ta muốn trừng phạt nàng."