Phu Quân Bạch Xà

Chương 17: Ở chung một phòng

Ông lão Tiết gia tiến lên cung nghênh: "Bạch đại phu ngài đã tới, mời vào mời vào!"

Bạch Tự Cẩn vào nhà, đặt hòm thuốc trên bàn, cười cười với ông lão: "Hôm qua sau khi uống thuốc, thân thể có đỡ hơn không?"

Ông lão Tiết gia liên tục gật đầu: "Xác thực tốt hơn nhiều. Đa tạ hôm qua Bạch đại phu tới đây, khám bệnh cho một nhà già trẻ chúng ta."

Trong lòng Hứa Huyên Thảo run lên, hôm qua chính là ngày nàng mặc quần áo chạy trốn, hắn còn giúp người nhà này trị bệnh sao.

Từ sau khi vào nhà, Bạch Tự Cẩn không liếc nhìn nàng thêm một cái, xem ra thật sự là vì chữa bệnh cho Tiết gia mà đến.

Hứa Huyên Thảo âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Tự Cẩn nói: "Ta kê thêm một đơn thuốc cho ngươi, tiếp tục uống nửa tháng, khí huyết sẽ dần dần khôi phục."

Một bên, Lâm Huyền Xu khách sáo lạnh nhạt nói: "Bạch đại phu, vì an toàn của ngươi, tranh thủ thời gian khám bệnh rồi rời đi đi."

Kỳ thật hắn càng muốn nói: Đi nhanh lên cho ta, đừng chậm trễ việc của nha môn.

Bạch Tự Cẩn trầm tĩnh: "Lâm đại nhân yên tâm, tại hạ sẽ không chậm trễ chính sự của các ngươi, còn có ý trợ giúp nha môn phá án, sắm vai con trai trưởng Tiết gia."

"Con trai trưởng Tiết gia?" Lâm Huyền Xu nghĩ đầy đầu, vì sao Bạch Tự Cẩn muốn làm con trai trưởng Tiết gia, mà không phải con út, chẳng lẽ bởi vì Hứa Huyên Thảo giả trang thành con dâu trưởng Tiết gia.

Cái này không thể được, không có khả năng giúp hắn vừa lòng đẹp ý.

Lâm Huyền Xu sầm mặt nói: "Ngươi không phải người của quan phủ, đối mặt với chúng ta là yêu ma vô cùng hung ác, Bạch đại phu đừng tưởng rằng đây là trò trẻ con để người lớn tiêu khiển."

Lúc này Hứa Huyên Thảo mở miệng nói: "Hắn nói đúng, giờ Tý đêm mai nguy hiểm trùng trùng, ngươi đừng tham dự vào."

Vả lại hắn là người lương thiện mười kiếp, yêu ma rất có thể sẽ chuyển hướng hại hắn.

Nàng không muốn nhìn hắn gặp chuyện không may, dù chỉ là một tia ngoài ý muốn.

Bạch Tự Cẩn xoay người, ánh mắt nhu hòa tập trung ở trên mặt nàng, môi mỏng nhếch lên im lặng không nói.

Hứa Huyên Thảo bị ánh mắt hắn ghìm lại, dường như mình nói sai cái gì, trái tim lo sợ chìm xuống.

Bạch Tự Cẩn nghiêng mặt qua, tránh ánh mắt của nàng, bình tĩnh nói: "Nơi đây không ai thích hợp hơn ta."

Lâm Huyền Xu bị chọc giận: "Lời này của ngươi là ý gì?"

Bạch Tự Cẩn nói thẳng: "Vóc người con trai trưởng Tiết gia tương tự với ta."

Lâm Huyền Xu nhìn con trai trưởng Tiết gia, lại nhìn Bạch Tự Cẩn, so sánh với thân thể của mình, vẻ mặt lúng túng.

Con trai trưởng Tiết gia quả thực to lớn cao ngất, ngọc thụ lâm phong, tư thái có chút tương tự Bạch Tự Cẩn.

Mà Lâm Huyền Xu cũng được coi là người cao, nhưng đứng ở trước mặt Bạch Tự Cẩn, lại thấp hơn nửa cái đầu.

Nam nhân ở đây, theo tỉ lệ dáng người mà nói, chỉ có Bạch Tự Cẩn thích hợp nhất.

Nội tâm Lâm Huyền Xu nôn ra máu: Ta không phục...

Chỉ hận cha mẹ không nuôi dưỡng hắn cao thêm một chút.

Bạch Tự Cẩn thả chậm thanh âm, ánh mắt như có như không rơi vào trên người Hứa Huyên Thảo: "Ta sẽ không gây phiền toái, có thể cho ta một cơ hội."

Lâm Huyền Xu không lên tiếng nữa, còn đang chìm trong suy nghĩ về chiều cao cơ thể. Bọn nha dịch ước gì có người tiếp nhận, nhao nhao vỗ tay tán thưởng. Tất cả mọi người coi như việc này đã được giải quyết dứt khoát.

Năm người Tiết gia đêm đó liền rút khỏi phòng cũ, Hứa Huyên Thảo tạm thời ở lại Tiết gia, nhốt mình một đêm, dùng phấn vàng vẽ lần lượt từng cái lá bùa.

Hôm sau, Hứa Huyên Thảo phân phát bùa cho bốn người khác tham dự nhiệm vụ.

"Đây là dùng để bảo vệ tính mạng đấy, có thể chống lại tổn thương nhất định."

Nha dịch béo tranh thủ thời gian tiếp nhận mười lá bùa: "Một người mười cái đủ không?"

Hứa Huyên Thảo nói: "Mỗi lá bùa chỉ dùng được một lần, nhưng chỉ giới hạn tổn thương trong thân thể. Nếu là đối phương dùng độc hoặc chú thuật, sẽ không có tác dụng."

Nàng không am hiểu khống chế độc nhất, bằng không lần trước cũng không bị thua một vố đau.

Nha dịch gầy kinh hãi: "Vậy có phải tác dụng không lớn hay không?"

Hứa Huyên Thảo nói: "Đủ dùng rồi, yêu ma sẽ không tập trung đối phó ba người các ngươi."

Lâm Huyền Xu kinh ngạc nói: "Ba người chúng ta? Trừ ngươi ra, yêu ma sẽ tập trung đối phó người nào?"

Nha dịch béo sợ tới mức run rẩy: "Người nào vậy?"

Hứa Huyên Thảo im miệng không nói, liếc mắt nhìn Bạch Tự Cẩn vẫn thủy chung yên tĩnh.

Nàng giơ lên bút lông dính nước vo gạo: "Để ta hạ Chướng Nhãn pháp cho các ngươi."

Bốn đại nam nhân ngồi xuống thành hàng, Hứa Huyên Thảo dùng bút lông chấm giữa lông mày bọn họ, rót vào một chút Linh lực.

Đến phiên Bạch Tự Cẩn, bàn tay nắm bút lông cứng ngắc, kiên trì, vội vàng chấm lên cho hắn.

Bạch Tự Cẩn bật cười: "Nàng vì sao không dám liếc ta lấy một cái?"

Hứa Huyên Thảo sững sờ, ma xui quỷ khiến nhìn về phía mặt của hắn.

Khuôn mặt hắn thanh tú tuyệt luân, giống như nét vẽ đậm nhất trong bức tranh thuỷ mặc, rõ ràng gần trong gang tấc, lại xa vời khiến cho người ta không thể chạm đến, cảm giác mờ mịt không thể khinh nhờn.

Giữa mày dính vết nước, sáng trong, càng có loại mê hoặc nói không rõ.

Hứa Huyên Thảo cúi đầu, nhéo nhéo lòng bàn tay.

Đúng, nàng không nên sợ hãi như thế, cố ý trốn tránh hắn.

Mà là phải đối mặt với vấn đề của hai người, nói rõ ra ý nghĩ của đối phương.

Hành vi rõ ràng lưu loát, mới phù hợp tác phong của nàng.

Một bên, nha dịch béo nắn bóp khuôn mặt ú na ú nần, nhìn trong gương: "Ta thực sự biến thành nữ nhân sao? Trong gương vẫn còn là bộ dáng của ta mà."

Nha dịch gầy chọc thịt mỡ trên bụng hắn, hỏi Hứa Huyên Thảo: "Hứa đạo trưởng, cái Chướng Nhãn Pháp sao không có hiệu lực vậy?"

Hứa Huyên Thảo giải thích nói: "Ta dùng Chướng Nhãn pháp, chỉ có tác dụng đối với mắt yêu ma, người bình thường vẫn có thể nhìn thấy bộ dạng chân thật của ngươi."

Nha dịch béo thừa cơ vuốt mông ngựa: "Hứa đạo trưởng thật là lợi hại, rất xinh đẹp, cưới về còn có thể trừ tà."

Hứa Huyên Thảo nói: "Ta sẽ không thành thân."

Nha dịch gầy kinh ngạc nói: "A, vì sao chứ, tu sĩ có thể thành thân mà?"

Lâm Huyền Xu quát lên câm miệng, trừng phạt hai bọn hắn đi quét sân, tránh cho bọn hắn lại ngồi liên thiên.

Đêm hôm đó, Hứa Huyên Thảo để cho bốn người thay quần áo sạch sẽ của người Tiết gia, sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Hứa Huyên Thảo thay áo váy vàng nhạt mây khói, búi tóc đen vấn thành búi tóc mã kế, cắm nghiêng nghiêng một cây trâm phỉ thúy, cặp môi đỏ mọng thấm nhẹ chu sa, da thịt trắng muốt như tuyết, khác biệt với tu sĩ lão luyện thành thục, ngược lại giống như nữ tử Giang Nam dịu dàng động lòng người.

Lâm Huyền Xu rẽ một cái chuồn êm vào nhà, nhìn chằm chằm vào Hứa Huyên Thảo, lại si mê làm càn đứng lên, thì thào tự nói: "Giống như, quá giống..."

Hứa Huyên Thảo đứng trước gương tự trang điểm, nhướng lông mày lên nhìn hắn: "Giống như cái gì?"

Lâm Huyền Xu qua loa lắc đầu cười, trái ý mà nói: "Đêm nay ngươi thật muốn giả thành vợ chồng với hắn, ngủ cùng một phòng với hắn?"

Hứa Huyên Thảo nhìn chằm chằm bản thân trong gương, thoáng nhíu mày: "Lời này là ý gì?"

Lâm Huyền Xu vẫy vẫy tay, cười nói: "Không có việc gì không có việc gì."

Hắn thấy được Hứa Huyên Thảo mạnh mẽ, tất nhiên là không tin một đại phu bình thường, có thể làm chuyện gì với nàng. Bạch Tự Cẩn cho dù có muốn, cũng tuyệt đối không chiếm được tiện nghi.

Lâm Huyền Xu bước ra cửa rời khỏi, lúc quẹo vào gặp được thân ảnh dong dỏng cao của Bạch Tự Cẩn, hắn vô thức mà ưỡn ngực ngẩng đầu, ra vẻ mình cao hơn chút ít, vội vàng nhìn thoáng qua Bạch Tự Cẩn, toàn bộ hành trình không trao đổi ánh mắt.

Lâm Huyền Xu đi đến cuối hành lang, mắt nhìn bóng lưng Bạch Tự Cẩn, nhìn lại bắp đùi mình một chút, ai oán mà thở dài một tiếng, trực tiếp trở về phòng ngủ con út Tiết gia.

Trong phòng ngủ, Hứa Huyên Thảo ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người, nghĩ đến phải nói rõ cùng Bạch Tự Cẩn như thế nào, làm sao sắp xếp chuyện kế tiếp, cửa phòng thoáng chốc bị đẩy ra, gió đêm lành lạnh thổi đầy một phòng.

Bạch Tự Cẩn đứng ở cạnh cửa, tay áo trắng thuần đong đưa theo gió, giống như tiên hạc vỗ cánh muốn bay, cùng trăng tròn treo trên khung cửa vẽ thành một bức họa, đẹp đến kinh người.

Bầu không khí ngưng lại, hai người nhìn nhau không nói gì.

Thật lâu, sắc mặt Hứa Huyên Thảo nghiêm túc, gọn gàng dứt khoát nói: "Ngươi trở về đi, ở đây không cần ngươi."