Trong đình nghỉ mát của phủ nha, bọn nha dịch vây quanh chọi dế, đang chơi hăng máu, phát hiện Lâm đại nhân Đề Hình Quan tới, cuống quít giấu dế vào trong tay áo, cúi đầu khom lưng trước Lâm Huyền Xu.
Lâm Huyền Xu trước mặt bọn thuộc hạ, mười phần uy nghiêm, giận dữ mắng mỏ một trận.
Hứa Huyên Thảo đi theo phía sau Lâm Huyền Xu, thầm nghĩ đến an nguy của dân chúng, giao trong tay bọn nha dịch này, thật là làm cho người lo lắng.
Bọn nha dịch ở trước mặt Lâm Huyền Xu không dám lên tiếng. Chờ lúc hai người Lâm Huyền Xu rời khỏi, nha dịch béo véo lỗ tai gầy nha dịch, híp mắt nói: "Lâm đại nhân dẫn theo một đại mỹ nữ tới đây, không được rồi không được rồi."
"Nàng không phải là đệ tử phái con rùa đen gì gì sao?" Nha dịch gầy đẩy móng vuốt hắn ra, " Một tiểu nương tử rất hung hãn, Lâm đại nhân đừng để bị đè đầu cưỡi cổ ngược lại cũng không tệ rồi."
Lâm Huyền Xu mang Hứa Huyên Thảo đi vào phòng hồ sơ, cho nàng xem tư liệu người bị hại của sáu vụ án diệt môn.
Hứa Huyên Thảo tính toán ngày sinh tháng đẻ, phát hiện trong nhà bọn họ đều có một nữ nhân sinh vào năm âm tháng âm ngày âm. Trùng hợp này tương đối cổ quái, rất có thể là nguyên do bọn yêu ma lựa chọn sáu gia đình này.
Lâm Huyền Xu sau khi nghe xong phân tích, trầm tư một hồi, mở miệng nói: "Theo hộ tịch có thể tìm được người sinh năm âm tháng âm âm ngày, nhưng mà phủ Lâm An quá nhiều người, tìm từng người quá tốn thời gian, ngày mai chính là ngày thứ mười rồi."
Hứa Huyên Thảo cũng có loại cảm giác vô lực, tự trách lúc trước mình hai mắt bị mù, chậm trễ không ít thời gian.
Hai người đang nghĩ mãi không ra, thiếu niên mặc áo choàng ngắn màu xám gõ cửa, thò đầu ra nhìn bên ngoài, ló đầu ra ngó: "Đại nhân, chỗ ta có một bức thư."
Lâm Huyền Xu ừ một tiếng: "Lấy đi vào đi."
Thiếu niên áo xám bưng phong thư, cung kính mà tiến đến, Lâm Huyền Xu đang muốn tiếp nhận thư.
Thiếu niên áo xám bỗng nhiên rẽ ngoặt, vây quanh bên người Hứa Huyên Thảo: "Đại nhân, bức thư này không phải cho ngài."
Hứa Huyên Thảo nhìn xem phong thư thiếu niên đưa tới, cảnh giác nói: "Là cho ta?"
Thiếu niên Áo xám gãi gãi sau cổ: "Chủ nhân bức thư này, muốn ta giao cho cô nương bên người Lâm đại nhân."
Hứa Huyên Thảo và Lâm Huyền Xu liếc nhau, có chút nghi hoặc.
Là ai biết nàng ở cùng một chỗ với Lâm Huyền Xu, còn đặc biệt muốn người đưa thư cho nàng, bên trong có thể có âm mưu gì hay không.
Hứa Huyên Thảo chần chờ mà tiếp nhận bức thư, mở ra nhìn qua, liền nhìn thấy giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, trên đó là chữ viết phiên nhược kinh hồng.
Phiên nhược kinh hồng**: Nhẹ nhàng bay bổng
"Chủ thành Lâm An Phủ, phố Dụ Hoa, ngõ Loan Nguyệt, hẻm Tiết gia, có lẽ là người nàng muốn tìm."
Hứa Huyên Thảo từng chữ từng chữ, rành mạch mà xem hết, giấy viết thư dường như còn lưu lại hơi ấm người gửi thư, thiêu đốt tay nàng nóng lên.
Ngón tay bỗng nhiên buông lỏng, tờ giấy giống như một mảnh bông tuyết, bồng bềnh lơ lửng bay xuống mặt đất.
Lâm Huyền Xu nhìn vẻ mặt Hứa Huyên Thảo mất hồn, nghi ngờ nhặt thư lên nhìn qua, chống cằm suy tư nói: "Là người nào cung cấp manh mối?"
Hắn vừa muốn hỏi người gửi thư là người nào, phát hiện thiếu niên áo xám kia không thấy bóng dáng, đột nhiên phản ứng: "Thiếu niên kia ta chưa từng thấy qua, là người quen của nha dịch nào, lại còn vụиɠ ŧяộʍ chui vào? Xem ra bức thư này không tin được."
Hứa Huyên Thảo ngồi xuống nhặt thư lên, tỉ mỉ gấp tốt nhét vào tay áo, trầm giọng nói: "Hiện tại đi Tiết gia."
Lâm Huyền Xu thấy bộ dáng nàng quyết định nhanh chóng, nhất thời trở nên nghiêm túc, phái một chiếc xe mang theo mấy tên nha dịch chạy tới Tiết gia.
Ngõ hẻm Loan Nguyệt là một cái ngõ sâu, đường đi chật chội, phòng ốc hai hàng chừa ra một chỗ, lộ ra âm u ẩm ướt.
Nha dịch béo đập cửa liên tục, một bộ dạng cao lớn thô kệch: "Mở cửa mở cửa!"
Đợi cả buổi, cửa gỗ cũ nát không thể tả kẽo kẹt mà mở ra, trong khe cửa một gương mặt già nua không có chút huyết sắc nào thò ra, lông mi thưa thớt ở dưới hai mắt ảm đạm không ánh sáng, hốt hoảng hỏi: "Người nào đó?"
Nha dịch béo vỗ vỗ một thân áo quan dài màu nâu đỏ: "Mắt không biết nhìn à, quan phủ đại nhân tới đây."
Lão nhân gia dù sao cũng là dân chúng bình dân, nghe được hai chữ quan phủ sợ tới mức bả vai run lên: "Nhà của chúng ta phạm vào chuyện gì sao?"
Hứa Huyên Thảo đi lên trước, ôn hòa nói với lão nhân: "Lão nhân gia, ngươi cùng người nhà của ngươi mấy ngày gần đây thân thể có bị bệnh nhẹ nào hay không?"
Lão nhân dùng tay áo che miệng ho khan: "Đúng rồi, các ngươi sao biết rõ vậy, hôm qua mới đi tìm đại phu xem qua."
Hứa Huyên Thảo nói: "Đây không phải chứng bệnh bình thường, chúng ta cần vào nhà điều tra một phen."
Người quan phủ muốn vào điều tra, lão nhân tất nhiên là cực kỳ thuận theo, cung kính mà nhường đường cho bọn nha dịch.
Nhà này có năm người, hai vị lão nhân còn có hai con trai, con gái đã gả ra ngoài, trong nhà còn có vợ con trai trưởng.
Bởi vì cả nhà bị bệnh nhẹ, năm người đều nghỉ ngơi trong nhà, nghe được người quan phủ đến, cả nhà già trẻ kéo tới đón tiếp.
Hứa Huyên Thảo chăm chú nhìn sắc mặt năm người, liền biết đều là chứng bệnh tổn hại khí huyết, lại ngại bọn nha dịch kia làm việc kém cỏi, bay lên xà nhà, quả nhiên tìm được tờ bùa âm bị giấu ở giữa khe hở, giật lấy bùa âm nhảy xuống mặt đất, đưa cho Lâm Huyền Xu xem xét.
Hai ngón tay Lâm Huyền Xu kẹp lấy bùa âm, đưa ra dưới ánh mặt trời quan sát: "Đây là bùa âm mà ngươi nói? Là một tờ giấy vàng nho nhỏ, thật sự lợi hại như vậy?"
Hứa Huyên Thảo ừ một tiếng: "Không chỉ mỗi yêu ma biết sử dụng tà thuật bực này, một người tà đạo đều biết dùng bùa này gϊếŧ hại phàm nhân. Trước tiên trong mười ngày mười đêm hút khô khí huyết con người, lại dùng mạng đến hiến tế, khiến cho công lực chủ nhân âm phù tăng lớn."
Lâm Huyền Xu giận không kìm được, giơ tay muốn xé bùa âm: "Vật dơ bẩn như thế, hủy toàn bộ!"
Hứa Huyên Thảo vội vàng ngăn lại: "Đừng xé, cái bùa này phải thả về chỗ cũ."
Lâm Huyền Xu nghi ngờ nói: "Vì sao?"
Hứa Huyên Thảo túm lấy lá bùa trong tay hắn, nhảy lên xà nhà, dính bùa trở về một lần nữa, lại triệu tập tất cả mọi người vào phòng thảo luận.
Ngoài cửa sổ, sắc trời bắt đầu tối.
Con dâu Tiết gia cầm hai ngọn đèn dầu, chia nhau đặt ở hai bên bàn, ánh sáng chập chờn trong phòng.
Hứa Huyên Thảo đang đứng trước mặt mọi người, dò xét thân ảnh mỗi người, nghiêm mặt nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra, giờ Tý đêm mai trong phòng này sẽ có yêu ma hiện thân. Mọi thứ trong phòng cần bảo trì nguyên dạng, các ngươi đừng đánh rắn động cỏ."
Lâm Huyền Xu rõ ràng ý của nàng: "Ngươi muốn dẫn con yêu ma kia lộ diện?"
Hứa Huyên Thảo gật đầu nói: "Cho dù là bảo vệ được năm người nhà này, nhà tiếp theo cũng sẽ rất khó may mắn thoát khỏi tai họa, không bằng diệt cỏ tận gốc, triệt để loại bỏ bọn yêu ma này."
Lâm Huyền Xu được lời này kích động chính khí trong l*иg ngực: "Nói không sai, ngươi có kế hoạch gì, người quan phủ chúng ta đều làm theo."
Hứa Huyên Thảo nói: "Ngày mai, năm người nhà này không thể tiếp tục ở lại nơi này, nhưng nhất định phải có năm người thân thể khoẻ mạnh thay thế bọn hắn, để tránh bị yêu ma phát hiện."
Nha dịch gầy nghe được trong nội tâm sợ hãi, tặc lưỡi nói: "Vóc người cũng không giống nhau, yêu ma sẽ không hoài nghi sao?"
Hứa Huyên Thảo mỉm cười: "Điểm ấy không cần lo lắng, ta sẽ dùng Chướng Nhãn Pháp ngụy trang khuôn mặt, chỉ cần thay người thân hình giống nhau là được. Ta có thể giả mạo thân phận con dâu Tiết gia, bốn người khác các ngươi tự quyết định đi."
Nha dịch béo ấp úng mà hỏi thăm: "Sẽ... Sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Hứa Huyên Thảo nói thẳng: "Ta không biết yêu lực con yêu kia sâu cạn ra sao, đối phó nó tuy nói không nhiều vấn đề lắm, nhưng không thể bảo đảm trong lúc đánh nhau sẽ không đả thương phải người khác."
Bọn nha dịch không dám lên tiếng, xô đẩy muốn người bên cạnh tiến lên.
"Ta có thể sắm vai một người con trong đó." Lâm Huyền Xu nhìn quét bọn nha dịch, chỉ vào nha dịch béo cùng nha dịch gầy, "Ngươi, còn ngươi nữa, giả trang thành vậy đôi vợ chồng già."
Nha dịch béo cùng nha dịch gầy cùng đồng thanh: "Đại nhân! Tiểu nhân không làm được đâu!"
Lâm Huyền Xu nheo mắt lại: "Hai ngươi một béo một gầy, tương tự với thân hình vợ chồng già. Người gầy giả thành chồng, người béo giả thành vợ, đã quyết định rồi!"
Nha dịch gầy lập tức vô cùng chán nản, hai mắt trắng dã.
Béo nha dịch nghĩ đến phải mặc quần áo thành bà vợ già, bóp lấy mặt béo than thở.
Bọn nha dịch khác che miệng nhìn có chút hả hê.
Lâm Huyền Xu tiếp tục dò xét mọi người: "Còn có một đứa con trai, ta nhìn lại một chút người nào phù hợp."
Bọn nha dịch co lại thành hình dáng chim cút, từng người động cũng không dám động.
"Có thể chủ động xin đi gϊếŧ giặc?"
Thanh âm giống như đàn sáo rơi xuống, mọi người nhao nhao nhìn về phía nguồn gốc âm thanh.
Gió đêm kéo tới, thổi vào giấy dán cửa sổ rung động đùng đùng, ngọn đèn lập lòe sắp tắt, một thân ảnh cao ngất thon dài, đứng lặng dưới ánh trăng ánh đèn, tựa như ánh tuyết cây ngọc, quầng sáng động lòng người.
Hắn phá tan màn đêm đen kịt, nét mặt lộ rõ, tay cầm hòm thuốc gỗ lim, đạp trên sương mù ban đêm, chân thành đi vào trong phòng.
Trong nháy mắt thấy rõ là người nào, ngực Hứa Huyên Thảo thít lại, nội tâm cảm thấy hổ thẹn hết sức căng thẳng, có xúc động muốn thoát ra chạy trốn.
Tứ chi giống như bị đóng băng, cứng ngắc ngây người tại chỗ, cho đến khi hắn trực diện mà đến, đối mặt với đôi mắt giống như đêm tối kia.
Chung quanh dường như biến mất, trống trải mà yên tĩnh, chỉ vẹn vẹn có hắn cùng nàng đối lập mà nhìn nhau.