Bạch Tự Cẩn tỉnh dậy, lông mi như cánh quạ đen hơi chớp chớp, chậm rãi dễ nghe ừ một tiếng, rất tự nhiên vuốt vuốt mái đầu mềm như nhung của nàng.
"Mệt không, ngủ thêm một lát."
Hứa Huyên Thảo cả người rất mơ màng, nghe thấy lời này, nhớ lại tình cảnh hôm qua nàng giày vò hắn như thế nào.
Da đầu run lên một hồi, nàng mãnh liệt dùng sức đẩy Bạch Tự Cẩn ra, dị vật kẹt trong người "Bặc" một tiếng, giống như cái nút bị rút từ trong chai ra ngoài.
Chất lỏng trắng đυ.c ngâm một đêm trong huyệt, chen chúc tuôn ra ngoài cơ thể, ướt nhẹp bắp đùi nàng.
Cảm giác thẹn thùng trào dâng, toàn thân nàng trở nên nóng phát, phát sốt, giống như muốn bốc hơi.
Điên rồi! Điên rồi!
Hôm qua đã Bạch Tự Cẩn nhắc nhở mình, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng bản thân là người không có du͙© vọиɠ, cực kỳ cuồng vọng uống thứ rượu kia, mặc dù chỉ là một hớp, lại làm cho nàng như bị yêu ma nhập vào người, làm ra sự tình cực độ cảm thấy thẹn.
Kinh khủng hơn là nãng đã bức bách một đại phu trong sạch giao hợp cùng nàng...
Hứa Huyên Thảo dù sao cũng là người tu đạo, so với nữ tử bình thường trải qua rất nhiều chuyện, có lý tính hơn chút ít.
Một hồi lâu, nàng cố gắng trấn định mà đứng lên, nhặt lên từng kiện từng kiện y phục mặc xong, thủy chung đưa lưng về phía Bạch Tự Cẩn.
Phía sau, truyền đến thanh âm ân cần của hắn: "Thân thể còn đau không?"
Thân thể Hứa Huyên Thảo cứng đờ, không lên tiếng.
Hắn từ từ nói ra: "Là ta không đúng, đêm qua làm đau nàng."
Nghe vậy, nàng càng thêm áy náy, rõ ràng là nàng cưỡng bách trước, ngược lại khiến cho hắn xin lỗi mình.
Đêm qua hắn thật sự rất ôn nhu.
Nàng lưu loát mà sửa sang xong xiêm y, mở cửa phòng, không dám quay đầu lại liếc hắn một cái, khó khắn mà mở miệng: "Thực xin lỗi, ta phải đi rồi."
Dứt lời, trong một cái chớp mắt, ngự kiếm phi hành mà đi.
Bạch Tự Cẩn xa xa ngóng nhìn ngoài cửa sổ, một luồng kiếm quang bay qua phía chân trời, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hắn thở dài một tiếng, khôi phục lại cong khóe miệng, không nói gì mà cười rộ lên.
*
Trong thành Lâm An, đã là mặt trời sắp lặn, ráng chiều đỏ tía rọi xuống khắp nơi trên xà nhà.
Hứa Huyên Thảo ngồi ở lầu hai một tòa quán trà, nhấp nước trà, thờ ơ nghe tiên sinh kể chuyện chậm rãi nói.
Bị lăn lộn một đêm, hai chân nàng vẫn đang bủn rủn, miễn cưỡng ngự kiếm mà đi, thật là bay không được bao xa.
Thân thể còn nhiễm khí tức người nọ, mùi vị vô cùng dễ ngửi, cảm giác chung đυ.ng cùng hắn vô cùng ấm áp.
Bản thân đột nhiên rời đi, hắn... Sẽ trách móc nàng sao?
Cầu thang truyền đến tiếng kinh hỉ hô to, thân ảnh cao lớn phút chốc bước nhanh đi tới: "Hứa cô nương, ngươi ở đây ư."
Hứa Huyên Thảo nhíu mày quay đầu lại, thấy rõ là một nam nhân mặc lan bào màu rám nắng, có chút văn nhã tuấn mỹ, khí chất giống như hiền sĩ vung bút múa mực trong rừng trúc.
Nàng hỏi: "Ngươi là?"
"Ngươi không nhớ ta sao? Ta là Lâm Huyền Xu." Nam tử lộ ra vẻ thất vọng, sau đó lại lộ vẻ sáng tỏ thông suốt, "A đúng rồi, ngày ấy mắt ngươi không nhìn thấy, không biết ta là ai cũng rất bình thường."
Hắn vừa cười cười: "May mắn mắt ngươi tốt rồi."
Hứa Huyên Thảo mất đi một chút hào hứng: "Hóa ra là Lâm đại nhân."
Lâm Huyền Xu quan sát vẻ ngoài của nàng: "Ngươi ngày gần đây là ở lại chỗ của Bạch Tự Cẩn đó hay sao?"
Hứa Huyên Thảo nghe được tên kia, ngực thắt lại, chậm rì rì gật đầu: "Ta không còn ở đó nữa rồi."
Lâm Huyền Xu nghe vậy cười cười: "Vậy là tốt rồi, dù sao cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, đối với danh dự một cô nương chưa lập gia đình có tổn hại, vạn nhất người nào đó thừa dịp ngươi không tiện, mưu đồ làm loạn đối với ngươi thì biết làm sao, một cô nương làm sao ngăn cản được một đại nam nhân chứ."
Mưu đồ làm loạn, ngăn cản một đại nam nhân...
Hứa Huyên Thảo càng nghe, sắc mặt càng là không dễ chịu, choang một tiếng bóp nát chén trà trong tay.
Lâm Huyền Xu đang nói lo lắng cô nương quá yếu đuối, trông thấy một màn chén trà vỡ vụn kia, lập tức cả kinh không lên tiếng nổi.
Hứa Huyên Thảo liền tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ chén trà, hắng giọng một cái: "Bản án điều tra được như thế nào rồi?"
"Bản án?" Lâm Huyền Xu một bộ dạng mới phản ứng lại, "A a a, ngươi nói bản án diệt môn ư. Ừm... Tìm được một ít manh mối rồi."
Hứa Huyên Thảo nói: "Đến cùng là có điều tra được hay không?"
Lâm Huyền Xu lúng túng lau mồ hôi: "Không có..."
Mày Hứa Huyên Thảo nhíu lại càng sâu: "Cách lần thứ nhất diệt môn, đã qua tám ngày. Nếu yêu ma kia động thủ lần nữa, rất có thể là sau hai ngày."
Lâm Huyền Xu nhướng lông mày cười, thoải mái trước sau như một mà: "Còn hai ngày, tin tưởng nhất định có cơ hội."
Hứa Huyên Thảo nói: "Thời gian không nhiều lắm, hay là hai ta hợp tác, nói không chừng sẽ có đột phá."
"Có thể có thể. Chỉ là, phải đảm bảo an toàn của ngươi trên hết." Lâm Huyền Xu chống cằm suy nghĩ một chút, "Ngươi mấy ngày nay ở lại chỗ của ta đi, thuận tiện nghiên cứu thảo luận vụ án."
Hứa Huyên Thảo hỏi: "Ngươi đã cưới vợ chưa?"
Lâm Huyền Xu đột nhiên bị hỏi, lộ ra một tia thẹn thùng tươi cười: "Chưa có hôn phối."
Hứa Huyên Thảo híp mắt nhìn bộ dạng chính trực của hắn, nhớ tới vừa rồi hắn còn nói nam nữ độc thân ở chung một chỗ rất không ổn, kết quả còn mời nàng ở cùng với hắn.
Ha ha, thật sự là một tiêu chuẩn kép!