Phu Quân Bạch Xà

Chương 14: Sao phải hối hận

Hứa Huyên Thảo lộ ra thần sắc không biết giải quyết thế nào.

Hối hận? Tại sao nàng lại hối hận?

Lúc này tâm trí của nàng, giống như đứa trẻ phản nghịch, thứ càng khó có được, nàng càng muốn làm tất cả để có nó, bướng bỉnh muốn kéo hết quần áo của hắn xuống.

Một tiếng xé rách, thân thể nam tính trần trụi, bại lộ dưới tầm mắt nàng.

Hai chân Bạch Tự Cẩn thon dài như thân tre, không gân guốc như nam nhân khác, nhưng cơ chân lại rắn chắc hữu lực, có một loại mỹ cảm cân xứng của giống đực.

Giữa phần hông, dã thú to dài sinh trưởng trong rừng rậm, đầu dã thú to tròn, lặng yên ẩn nấp, từ một nơi bí mật gần đó thăm dò con mồi chờ đợi thời cơ tập kích.

"Đây là..." Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào miếng thịt dã thú, sự dữ tợn của nó hết sức bất đồng với khí chất ôn nhuận của Bạch Tự Cẩn.

Hứa Huyên Thảo cầm chặt dã thú kia, cảm thụ sự nóng rực tráng kiện, bỗng nhiên nó thức tỉnh ở trong lòng bàn tay.

Miếng thịt đột nhiên phình to trở nên cứng rắn trong chốc lát, gân xanh còn không an phận mà bật lên trong lòng bàn tay nàng.

Bạch Tự Cẩn hự một tiếng, gợi cảm thở dốc, mí mắt khẽ rũ xuống.

Hứa Huyên Thảo miệng khô lưỡi khô, trong nội tâm có luồng du͙© vọиɠ kêu gào đòi lấy, lại không biết bản thân muốn cái gì, chỉ muốn gần sát Bạch Tự Cẩn một chút, lại gần thêm một chút.

Nàng nhịn không được kề vào trong ngực trần trụi của hắn, nhẹ tay khẽ vuốt sờ miếng thịt dã thú kia, đưa đẩy hắn ngã ở trên giường mềm mại.

Bạch Tự Cẩn dịu dàng ngoan ngoãn mà nằm xuống, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm.

Những nụ hôn rơi xuống như mưa, rơi vào khuôn mặt hắn, vào sống mũi cao thẳng, môi mỏng màu hồng, còn có cái cằm trắng nõn nhọn dài.

Ngọn lửa ái muội rực cháy khi hai người cọ xát vào nhau, chỉ cảm thấy chưa đủ, còn chưa đủ...

Ánh mắt của hắn nhu hòa mà ngưng mắt nhìn nàng, đáy mắt đều là dung túng.

Hứa Huyên Thảo nhìn quần áo trên người, cảm thấy cực kỳ chướng mắt, liền từng chút cởi bỏ vạt áo của mình.

Áo mỏng xanh biếc giống như lá cây rộng mở, chỉ còn vẻn vẹn một cái yếm màu vàng nhạt, bọc lấy bộ ngực sữa đẫy đà, giống như nụ hoa mẫu đơn vàng nhạt chớm nở.

Hứa Huyên Thảo cởi cái yếm xuống, hai chân chuyển hướng, cưỡi lên phần hông Bạch Tự Cẩn, bầu ngực đẫy đà theo động tác nàng bật lên, hình dáng như thỏ trắng.

Lông tơ thưa thớt giữa hai chân, hình dạng cực kỳ đẹp mắt, che đậy nơi tư mật của thiếu nữ.

"Ưʍ..." Nàng cúi người, đầṳ ѵú linh hoạt cọ lấy l*иg ngực hắn.

Bạch Tự Cẩn cảm thụ xúc cảm bầu ngực mềm mướt của nàng, đầṳ ѵú dán vào l*иg ngực của hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường khiến cho dưới bụng hắn bắt đầu dâng lên dòng khí nóng, đến hô hấp cũng trở nên nóng cháy.

Càng giày vò người chính là, phần hông hắn đang dán sát nơi riêng tư của nàng, dục căn còn đang ma sát giữa chân nàng.

Hắn lưu luyến thân thể cực đẹp của nàng, nắm chặt hai tay, nghị lực cường đại đè nén dục niệm đối với nàng.

Nếu là hắn quá chủ động, liền sẽ mãn bàn giai thâu**.

**Mãn bàn giai thâu: hoàn toàn thua, mất tất cả

Hứa Huyên Thảo vô ý thức lắc lư trước sau, dùng phần hông cọ xát dục căn của nam nhân.

Ưʍ... Phía dưới ngưa ngứa... Thật thoải mái...

Hai vυ' trắng bóng đung đưa, giống như hai bé thỏ con trắng ngậm lấy anh đào, lanh lợi, tinh nghịch nhảy vào trong miệng Bạch Tự Cẩn.

Bạch Tự ngậm lấy nhũ thịt của nàng, dùng sức khẽ hút, động tác liên tục cũng không mang một tia da^ʍ tà, dường như chỉ là đang trấn an nàng.

Hứa Huyên Thảo ngẩng đầu lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như điện giật bủn rủn toàn thân, thân dưới bài tiết ra dịch mật: "A..."

Bạch Tự Cẩn phát hiện, đuôi lông mày hơi hơi nhướng lên: "Ngươi ướt."

Nàng nghi ngờ sờ phía dưới thân thể, chỉ cảm thấy vẫn còn chưa đủ, phía dưới muốn được lấp đầy, nhưng nàng thật không hiểu phải làm sao, chỉ theo bản năng mà thỏa mãn bản thân: "Ta muốn... Ta muốn..."

Hắn con mắt màu đen sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào nàng, phát ra một tiếng mê hoặc: "Ngươi muốn được cắm vào sao?"

Nàng mất một hồi lâu tiêu hóa lời hắn nói, dò xét dục căn tráng kiện, giật mình gật đầu: "Phải..."

Cuối cùng cũng biết rõ mình muốn cái gì, nàng cầm chặt dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ kia, chống lên âʍ ɦộ mềm mại của bản thân, giống như đã tìm được món đồ chơi rất thú vị, cọ xát từng cái vào cánh hoa đang ngứa ngáy.

Côn ŧᏂịŧ bởi vì nhận phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, qυყ đầυ bài tiết ra chút ít dịch nhờn, nhiễm lên bộ vị thuần khiết của nàng.

Nàng nhẹ nhàng nỉ non: "Cắm vào đi..."

Thử tách hai cánh hoa ra, nâng qυყ đầυ đè ép đi vào bên trong.

A..., quá lớn, có chút đau nhức!

Lúc tu luyện Hứa Huyên Thảo đã quen chịu đau, thân thể thường xuyên bị thương, chưa bao giờ sợ đau , điểm đau nhức ấy đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ, liền cố nén đưa qυყ đầυ thô to của hắn nhét vào trong cơ thể.

Bạch Tự Cẩn từ từ nhắm hai mắt, lông mi đen đặc che ở trên mí mắt, môi hơi mỏng nhấp thành một đường, cố nén xúc động.

Hạ thể khó khăn dán vào nhau, cũng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ qυყ đầυ mẫn cảm của hắn, chớ nói chi là được huyệt thịt chặt chẽ nóng ướt, sít sao cắn lấy.

Tựa như cái miệng nhỏ nhắn mềm mại mυ'ŧ vào dục căn của hắn.

Làm được một bước này, Hứa Huyên Thảo có chút muốn bỏ cuộc nửa đường, đau đớn xé rách thật không dễ chịu, căn bản không thoải mái như nàng tưởng tượng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nghênh ngang: "Ca, ngươi ở đâu?"

Hứa Huyên Thảo lại càng hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, nguyên bản đang giạng chân ở trên dục căn của nam nhân, thân thể trượt xuống, gậy thịt thế như chẻ tre mà cắm vào hoa huyệt mảnh mai của nàng, còn có một nửa lộ ở bên ngoài, nhưng cũng đủ để chọc vào phá trinh.

Một dòng máu tươi từ trong hoa huyệt chảy xuống dưới, huyệt thịt đang đau đớn dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng dùng sức mà cắn chặt dục căn của Bạch Tự Cẩn.

Hai người đồng thời phát ra rêи ɾỉ: "A..."

A Thanh ở ngoài cửa mơ hồ nghe được thanh âm, nặng nề mà phá cửa: "Có người ở bên trong sao, này?"

Lần đầu hoan ái, nữ phía trên xác thực khó xử, Hứa Huyên Thảo đau đến sắc mặt trắng bệch, sợ hãi mà nghĩ muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Bạch Tự Cẩn đột nhiên lật người, nhu hòa mà đặt nàng ở dưới l*иg ngực, hai tay chống đỡ hai bên, giống như l*иg giam bằng sắt giam cầm thân thể của nàng.

Lúc này cá đã vào lưới, hắn không cần lại yên lặng chờ đợi, mà bắt đầu chậm rãi nấu nướng.

Tay kia uốn lượn đến chỗ hai người giao hợp, sờ một chút cánh hoa bị căng ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm mẫn cảm, phân tán đau đớn do bị côn ŧᏂịŧ căng ra của nàng.

Sau đó, mới chậm rãi nhét vào trong cơ thể nàng, cho đến khi toàn căn đi vào, triệt triệt để để giao hòa thành một thể.

Cơ thể Hứa Huyên Thảo chìm trong mềm mại, ánh mắt buông lỏng mà dõi theo hắn, hồn phách bị dung mạo chói mắt như quỳnh ngọc** của hắn hút lấy.

**Quỳnh ngọc: chỉ những đồ vật đẹp đẽ tinh xảo

Nàng mơ hồ cảm thấy, thân dưới bị vật thể tráng kiện nhét vào tràn đầy, thân thể giống như bị xé nứt thành hai nửa.

"Đau..." Nàng nhỏ giọng nỉ non.

Hắn dừng động tác lại, bàn tay xoa hai gò má nàng, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, im ắng trấn an.

Ngoài cửa, A Thanh không nghe thấy đáp lại, nghĩ thầm ca hắn chắc hẳn là đi tiệm thuốc Bảo Thuận Đường rồi, nhún nhún vai, huýt sáo thủng thẳng rời đi.

Đợi lông mày nàng dãn ra, hắn mới động đậy vòng eo, chậm rãi rút dục căn ở trong cơ thể nàng ra, rồi lại căng ra nếp uốn huyệt thịt xâm nhập vào bên trong.

Mỗi một động tác của hắn đều cực hạn ôn nhu, giống như đối với lưu ly dễ vỡ, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, quan sát từng phản ứng thật nhỏ của nàng.

Ra vào hơn mười lần, phát hiện phía dưới nàng tiết ra dịch mật, lúc này lực đạo mới bắt đầu kịch liệt hơn.

Nàng bị làm đến thân thể lay động, sóng ngực cuồn cuộn: "Ưʍ... A..."

Chỗ hai người giao hợp, côn ŧᏂịŧ màu sắc hơi thâm căng ra khe hở hoa huyệt, từng cái từng cái cắm sâu vào bên trong, cọ sát làm mật dịch vẩy ra đầy trên lông tơ.

Dưới tầng tầng lớp lớp rèm lụa trắng, mơ hồ có thể thấy được, nam nhân trần trụi phủ ở trên thân thể thiếu nữ, tứ chi giao triền, mang theo thân thể nàng nhấp nhô, thân thể trắng nõn giống như bạch xà quấn lấy nhau.

Hôm sau, mặt trời mới mọc hướng đông, vạn trượng ánh sáng.

Hứa Huyên Thảo hé mắt, giống như bị đánh qua, toàn thân bủn rủn đau đớn.

Quỷ dị hơn chính là, tựa hồ có cánh tay hơi lạnh, khoác lên phần eo của nàng.

Nàng mở choàng mắt, phát hiện gò má bản thân đang dán sát trên l*иg ngực rộng lớn, giống như nàng đang bị một người nam nhân thân mật ôm ấp.

Sau đó hạ thể truyền đến cảm giác bị căng ra đau đớn, cái dị vật kia dường như vẫn còn đang nằm sâu trong thân thể nàng...

Ngẩng đầu nhìn rõ người nọ là ai, nàng cả kinh hét lên một tiếng.

Tí nhớ ngày hôm qua, còn khắc ở trong đầu, rõ ràng mà nói cho nàng biết, là nàng bá vương ngạnh thượng cung...

**Bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng ép