Phu Quân Bạch Xà

Chương 13: Kéo áo

**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn Anhhhh đã đề cử cho truyện nhé!

Hứa Huyên Thảo liếʍ lấy môi của hắn, vẫn còn cảm thấy chưa đủ, đầu lưỡi khát khao khó nhịn mà tiến vào khóe miệng, nếm được mùi cơm gạo thơm ngát lưu lại trên răng môi hắn.

Trong nháy mắt nàng thè lưỡi ra liếʍ đến lưỡi hắn, một tia cảm giác tê dại khác thường thẳng tắp xông vào đỉnh đầu.

Bạch Tự Cẩn tựa hồ cũng có chút rung động, nàng có thể nghe được âm thanh hắn nuốt nước bọt, một tiếng này cực kỳ thúc tình, khiến cho động tác của nàng càng thêm kịch liệt.

Hứa Huyên Thảo có ý xấu mà truy đuổi đầu lưỡi của hắn, cùng hắn răng môi lại câu lại quấn, trao đổi nước bọt.

Nàng ưm một tiếng, vuốt ve cổ họng của hắn, giống như bóp trên mạch máu, cảm thụ yết hầu khêu gợi di chuyển lên xuống.

Hôn đến khó bỏ khó phân, Hứa Huyên Thảo không có chỗ để thở, thở hồng hộc mà tách khỏi môi hắn.

Nàng lăn qua lăn lại, vạt áo của hắn có chút buông ra, lộ ra lõm xương quai xanh tinh xảo của hắn, vài lọn tóc lộn xộn xõa trên da thịt trắng nõn, lại có một loại gợi cảm khó nói.

Bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, hô hấp nàng khàn khàn vài phần, nhìn theo xiêm y hắn, như một đứa trẻ hiếu kỳ ngây thơ, muốn nhìn rõ thân thể nam nhân là bộ dáng gì.

Bỗng nhiên cởi xiêm y của hắn ra.

Bạch Tự Cẩn khẽ rũ quai hàm xuống, ánh mắt yên tĩnh, làm cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ nội tâm, tùy ý nàng kéo áo hắn, lộ ra l*иg ngực trần trụi.

Hứa Huyên Thảo nhìn chăm chú bộ ngực rộng lớn của hắn: "Quả không giống ta."

Phái Quy Vân rất nhiều đệ tử nam, nhưng nam nữ khác biệt, nàng chưa bao giờ nhìn qua thân thể nam tính trưởng thành.

Hắn vai rộng eo hẹp, đường cong eo bụng nổi lên, có tuyến nhân ngư cực xinh đẹp, làn da toàn thân trắng nõn tinh tế, rõ ràng cho thấy cuộ sống an nhàn sung sướиɠ mới có được làn da tuyệt đẹp.

Hứa Huyên Thảo tò mò vuốt ve l*иg ngực hắn, bàn tay uốn lượn đến phần bụng, cảm thụ cơ bắp căng chặt rắn rỏi.

Tay đi xuống chút nữa, đυ.ng chạm đến phần hông bên trong vạt áo, sờ đến một cái bọc thô to chắc chắn.

Hình dạng giống như quả chuối, nhưng còn chưa cương lên, dịu dàng ngoan ngoãn ẩn ở dưới người hắn.

"Đây là..." yết hầu Hứa Huyên Thảo ngứa ngáy, ngực giống như kiến bò không ngừng.

Nàng biết rõ cái này là vật gì —— chỉ thuộc về nam nhân, đồ vật rất cấm kỵ.

Thật là muốn, thật là muốn nhìn xem nó lớn lên là bộ dạng gì...

Rượu kia khiến du͙© vọиɠ bị phóng đại vô số lần, lý trí bị đẩy đến vào chỗ sâu trong khe hở, nɧu͙© ɖu͙© giống yêu thú chui vào thân thể nàng, điều khiển nàng làm ra chuyện bình thường không dám làm.

Bàn tay Hứa Huyên Thảo hướng về phía đồ lót của hắn, đang muốn mở mạnh, lại bị bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng kéo lên.

"Ngươi sẽ hối hận." Ngữ khí hắn nặng thêm vài phần, giống như đang cảnh cáo.

Khoảng cách trong gang tấc, tuấn dung của hắn càng thêm rõ ràng. Lông mi dài dưới đồng tử màu đen cực hạn, ánh mắt tập trung ở trên mặt của nàng, giống như một mạch nước ngầm màu đen ở bên trong đầm nước trầm tĩnh, tràn ngập nguy hiểm vô hình, cũng càng mê hoặc nàng hãm sâu từng bước một.

Nàng giật mình đối mặt cùng hắn, rơi vào mạch nước ngầm nơi đáy mắt, cuốn vào cấm địa tối tăm vô tận của hắn.

Dòng nước tối tăm uốn lượn vờn quanh, hòa làm một thể với hắn.