Phu Quân Bạch Xà

Chương 9: Ảo cảnh động phòng

Đêm đó, Hứa Huyên Thảo sớm chìm vào giấc ngủ.

Đệm chăn ấm áp, gối mềm nhồi hoa khô vào, mùi thơm mê người, dẫn nàng say sưa đi vào giấc mộng.

Nàng chậm rãi mở to mắt, phát hiện dưới thân là giường hỉ chăn gấp hồng loan, một tấm tơ lụa đỏ thẫm che khuất khuôn mặt nàng.

Ôi... Đây là nơi nào?

Nàng muốn xốc khăn tân nương lên, nhưng thân thể không cách nào nhúc nhích, ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy phía dưới khăn là—— váy cưới đỏ rực thêu hình long phượng trình tường bằng tơ vàng.

Đây là hôn lễ của nàng?

Không đúng, nàng rõ ràng là không nhìn được, vì sao bây giờ lại có thể nhìn rõ?

Đầu giống như thấm vào bông, nặng trịch rơi xuống, suy nghĩ trống rỗng, thần trí phảng phất bị rút sạch.

Hốt hoảng, bước chân đi tới gần nàng, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày nam cổ cao thêu Kim Long màu đỏ.

Người nọ eo bụng rắn chắc, tay áo rộng thẳng thớm, áo đỏ như lửa, lại không nhìn được mặt của hắn.

Không biết ai là tân lang, nội tâm của nàng lo lắng không yên.

Một bàn tay trắng nõn như ngọc, chậm rãi với đến phía nàng, ngón tay thon dài vén lên một góc ở khăn tân nương màu đỏ.

Nàng căng thẳng, chăm chú nhìn cái tay kia, muốn nhìn bộ dáng hắn.

Bàn tay trắng như ngọc xốc khăn tân nương màu đỏ lên, nhẹ nhàng chậm chạp mà trịnh trọng, chậm rãi hiện ra tư thái vai rộng chân dài của hắn.

Hắn là ai?

Hô, gió thoáng thổi qua một cái, nến đỏ bỗng nhiên bị dập tắt.

Đồng thời khăn tân nương bị lấy ra, trong phòng tối tăm không ánh sáng.

Hứa Huyên Thảo giật mình một cái chớp mắt, liền cảm thấy trên người đè xuống cái ôm, vây nàng giữa giường chiếu cùng l*иg ngực làm thành gông cùm xiềng xích.

Đôi môi mỏng lạnh của hắn phủ lên nàng, rơi xuống một nụ hôn ướt nóng.

Nàng chưa bao giờ bị nam nhân chạm qua, da gà toàn thân nổi lên.

Nếu như ngày thường, nàng nhất định tức giận muôn phần. Có thể giờ này khắc này, đại não như bị mất trí, mơ mơ màng màng mà bị hắn hôn, gần sát cọ lấy thân thể.

Nút thắt váy cưới bị cởi bỏ từng cái, bàn tay dày rộng cách áσ ɭóŧ, vỗ về chơi đùa một đoàn mềm mại nhô lên.

Nàng ngây thơ mất phương hướng , tứ chi giống như ngâm qua nước ấm, vừa mềm mại lại yếu đuối, tùy ý hắn xoa bóp thân thể của chính mình.

Hắn rủ người xuống, nằm lên mặt đối diện cổ nàng, thè lưỡi ra liếʍ. Trêu đùa da thịt nhẵn mịn tinh tế trên cổ nàng.

Môi lưỡi trượt xuống dọc theo xương quai xanh, răng nhọn cắn mở cái yếm lỏng lẻo, miệng ngậm chặt quả thù du hồng nhạt, dùng sức mυ'ŧ vào bầu vυ' mềm mại.

"Ưʍ..." Cảm giác ngứa ngáy râm ran, giống như thủy triều quét sạch toàn thân.

Một tiếng "Nương tử" theo hô hấp nóng rực của hắn tràn ra, lời nói mê man khàn khàn gợi cảm, trộn lẫn ham muốn nàng còn chưa quen thuộc, còn có du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Thanh âm của hắn, rất quen tai.

Giống như dòng điện xông vào tuỷ não nàng.

Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng thức giấc.

Sau khi tỉnh táo lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm xiêm y chỉnh tề, băng vải vẫn còn buộc kín trên mắt.

Ngoài cửa sổ luồng gió yêu ma nổi lên.

Hứa Huyên Thảo bỗng nhiên đứng dậy, xuất Kiếm Thái Hư, thập phần cảnh giác mà bay ra bên ngoài, dùng Linh thức Kiếm Thái Hư dẫn đường.

Rất hiển nhiên, có người dùng huyễn thuật chế tạo mộng cảnh, đến vây khốn nàng.

Loại huyễn thuật này, cần là Đại Yêu mới có thể thi triển.

Chẳng lẽ Đại Yêu ẩn vào nơi ở của Bạch Tự Cẩn?

Phòng ngủ Bạch Tự Cẩn ở sát vách vườn hoa. Hứa Huyên Thảo còn chưa đi vào, liền cảm giác có kết giới rất mạnh vây quanh vườn.

Khả năng Bạch Tự Cẩn gặp nguy hiểm!

Hứa Huyên Thảo ý thức được điểm ấy, dùng sức huy động Kiếm Thái Hư, chém tới kết giới dày đặc kia.

Kết giới vẫn tựa như vách tường, phát ra tiếng va đập "Thùng thùng", không có một chút dịch chuyển.

"Đáng giận!" Hứa Huyên Thảo chỉ có thể sử dụng hạ sách, nâng Kiếm Thái Hư lên, cắt ngón tay mình, máu tươi chảy đầm đìa lên thân kiếm sắc bén.

Sư phụ đã từng nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể dùng máu tươi thi pháp, cũng không thể nói với bất luận kẻ nào, uy lực có quan hệ với máu của nàng.

Đối mặt với cạm bẫy giờ phút này, chỉ có thể để lời sư phụ dặn ở một bên.

Hứa Huyên Thảo giơ Kiếm Thái Hư lên, nhảy xuống từ chỗ cao, đâm vào kết giới trong suốt vô hình.

Kết giới bị nứt ra một cái động lớn, khiến cho nàng có thể nhảy vào.

Tiến vào đình viện, Hứa Huyên Thảo xông thẳng vào phòng ngủ.

Vừa mới tới gần cửa phòng, trong phòng tuôn ra một luồng khói đen dày đặc, giống như vòi rồng phá mở cửa phòng, lơ lửng ở giữa không trung, mơ hồ hiện ra hình ảnh một người.

Khói đen cười quái dị: "Ha.., ngươi đã đến rồi."

Hứa Huyên Thảo nghe được âm thanh kỳ quái kia, trái tim mãnh liệt nhảy lên: "Là ngươi?"

Sẽ không sai, con Yêu vật này quen biết đã lâu rồi.

Hứa Huyên Thảo lần đầu tiên xuống núi trừ yêu, chính là đi theo phía sau sư phụ, đi ngang qua một thôn trang bị tà mà xâm nhập, đầu sỏ gây nên chính là con Đại Yêu khói đen này.

Đại Yêu làm sư phụ bị thương không nhẹ, nhưng bởi vì hắn quá xảo quyệt, lừa gạt thoát khỏi đuổi bắt của sư phụ.

Từ đó về sau, Đại Yêu khói đen đã kết thù oán với Phái Quy Vân, thỉnh thoảng phái thuộc hạ của hắn gϊếŧ hại đồng môn.

Theo lời sư phụ nói, Đại Yêu khói đen là Trưởng lão Ma Sát Cảnh Vị Uyên, thân phận tôn quý, tánh khí táo bạo bướng bỉnh, có thù tất báo.

Ma Sát Cảnh là thế lực đệ nhất tộc yêu ma.

Phái Quy Vân sở dĩ lập phái, là vì tiêu diệt tộc yêu ma, tự nhiên không đội trời chung với Ma Sát Cảnh.

Hứa Huyên Thảo nhìn vào bên trong cửa, khẩn trương nói: "Bạch đại phu đâu rồi, ngươi đã làm gì với hắn?"

Vị Uyên dò xét Hứa Huyên Thảo, tặc lưỡi nói: "Thật không hổ là đệ nhất đệ tử Phái Quy Vân, huyễn thuật vậy mà không trói được ngươi. Làm sao bây giờ, giấc mộng kia có phải khiến cho ngươi rất thoải mái hay không, ha ha ha..."

Hứa Huyên Thảo bị đả kích vừa thẹn vừa giận, vung kiếm chèm về phía hắn: "Đi tìm chết đi!"

Kiếm Thái Hư nhắm thẳng về phía khói đen, khói đen giống như phun ra vòng khói, tạo ra khoảng không, né tránh tập kích Kiếm Thái Hư.

"Đi nhìn người trong mộng của ngươi đi ha ha ha..." Vị Uyên điên cuồng cười lớn bay xa.

Hứa Huyên Thảo thu hồi Kiếm Thái Hư, tức giận đến ngực phập phồng, rất nhanh tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy vào cửa phòng.

"Bạch đại phu!" Nàng ngửi thấy được mùi máu tươi, lập tức lo lắng bất an.

Nàng ảo não bản thân không nhìn thấy, không biết Bạch Tự Cẩn sống hay chết.

Bạch Tự Cẩn từng nói, hôm nay nàng có thể tháo bịt mắt xuống, chỉ là đôi mắt khôi phục không được tốt, cần trị liệu thêm mấy ngày.

Bất đắc dĩ, nàng kéo bịt mắt xuống, thử căng mí mắt ra.

Đau quá... Mắt đau nhức...

Hứa Huyên Thảo mạnh mẽ gắng gượng mở mắt, ánh nến phòng ngủ lờ mờ, trong mắt nàng mơ hồ không rõ.

Khoảng sáng trước mặt tựa hồ một bóng người màu trắng chạy lại, dưới tầm mắt mơ mơ hồ hồ của nàng.

Hứa Huyên Thảo ngồi xổm xuống, thò tay sờ soạng về phía bóng người, khô khốc nói: "Bạch Tự Cẩn, ngươi ở đâu?"

Một đôi tay hơi lạnh nâng…tay của nàng lên, cẩn thận từng li từng tí nắm trong lòng bàn tay.

Bên tai là tiếng hắn nhẹ nhàng rầm rì, dường như đang thương tiếc nàng.

"Ta ở đây."