Phu Quân Bạch Xà

Chương 8: Hôn phối

Hứa Huyên Thảo ý thức được Tiền chưởng quỹ, khả năng hiểu lầm quan hệ giữa nàng cùng Bạch Tự Cẩn, không tránh khỏi được lúng túng.

Tiền chưởng quỹ cười tủm tỉm nói: "Hứa cô nương còn chưa có hôn phối nhỉ."

Hứa Huyên Thảo nói thẳng: "Ta sẽ không thành thân."

Tiền chưởng quỹ kinh ngạc nói: "Vì sao chứ? Tìm người hỗ trợ trong lúc hoạn nạn làm bạn cả đời không tốt sao?"

Lông mày Hứa Huyên Thảo nhăn lại, không muốn nhiều lời.

Nàng thề đời này thủ hộ Phái Quy Vân, từ lúc đó đã không thể giống như nữ nhân bình thường sanh con dưỡng cái.

Tiền chưởng quỹ cười nói: "Cô nương nói quá sớm. Ngươi còn trẻ, chờ gặp được nam nhân trong lòng rồi hãy nói."

Bạch Tự Cẩn im ắng cong môi cười cười, phân phó Tiền chưởng quỹ đi làm chính sự.

Tiền chưởng quỹ làm việc hiệu suất cực cao, sau khi thăm hỏi các đại phu Bảo Thuận Đường, còn có những y quán khác trong toàn thành, sắp xếp lại tin tức thu được, giao cho Bạch Tự Cẩn.

Cả nhà ôm bệnh nhẹ là cực kỳ hiếm gặp, loại trừ ngộ độc thức ăn, và bị nhiễm bệnh thương hàn, cũng không có bệnh nhân bị hao tổn khí huyết.

Hứa Huyên Thảo nghi ngờ nói: Bị dán hàng hồn phù, thân thể cả nhà sẽ mềm nhũn vô lực, không có cách nào ra ngoài làm việc tay chân. Người nhà đó hay là không đến khám bệnh?"

Bạch Tự Cẩn nói: "Một số người bệnh không tin thầy thuốc, cho rằng mấy ngày nữa sẽ tự lành, không tới tiệm bán thuốc bốc thuốc."

Hứa Huyên Thảo thở dài:" Hy vọng là bởi vì trong khoảng thời gian này, yêu nghiệt kia không hại thêm một gia đình nào."

Bạch Tự Cẩn ôn nhu nói: "Chờ một chút đi, ta sẽ phái nhiều người hơn điều tra."

Tiền chưởng quỹ ở bên cạnh, vụиɠ ŧяộʍ đưa mắt liếc Bạch Tự Cẩn một cái.

Bạch Tự Cẩn hờ hững không nói gì, tự mình mang mứt lên cho Hứa Huyên Thảo, rót đầy trà lài, lại đi ra khỏi cửa phòng cùng Tiền chưởng quỹ.

Tiền chưởng quỹ đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, có khách quý đến, hắn muốn gặp mặt ngài."

Bạch Tự Cẩn nói: "Bảo hắn buổi tối tới gặp ta, đừng kinh động vị trong phòng kia."

Tiền chưởng quỹ không hiểu ra sao: "Vì sao lại vậy?"

Bạch Tự Cẩn lạnh nhạt nói: "Nàng là người Phái Quy Vân."

Tiền chưởng quỹ bị dọa run rẩy, bốn chỏm râu phút chốc dài ra theo bên môi, lộ ra khuôn mặt tròn tròn như con chuột.

Bạch Tự Cẩn nói: "Đừng sợ, ta hóa giải Yêu khí trên người của ngươi, hôm nay ngươi không có gì khác biệt so với phàm nhân."

Tiền chưởng quỹ vuốt chòm râu biến ra, lo nghĩ mà kéo kéo: "Người Phái Quy Vân cũng không phải dễ trêu chọc, Đại Đông Gia sao phải ở cùng một chỗ với nàng? Ta lần đầu tiên thấy ngài mang theo một cô nương, còn tưởng rằng ngài cùng nàng..."

Bạch Tự Cẩn rủ mắt xuống, đuôi lông mày dài nhỏ như đao khắc sắc bén: "Những thứ này ngươi không cần hỏi đến."

Tiền chưởng quỹ khó có lúc nhìn thấy Bạch Tự Cẩn không vui, cuống quýt vâng dạ.

Tới gần chạng vạng, Bạch Tự Cẩn mang Hứa Huyên Thảo đi vào chỗ ở của hắn trong thành.

Trong phòng ngủ, Bạch Tự Cẩn tháo vải băng mắt nàng xuống, thay thuốc.

Hắn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nàng, chăm chú quấn xong băng vải, càng cảm thấy biểu tình nàng từ từ nhắm hai mắt nhỏ, nghe lời trông càng đáng yêu.

Ngón tay nhẹ nhàng ôn nhu, hữu ý vô ý mơn trớn hai gò má nàng.

"Qua hai ngày, đôi mắt sẽ khôi phục."

Hứa Huyên Thảo cảm nhận hắn ôn nhu cẩn thận, cảm thấy thoải mái cực kỳ, mang theo bối rối, ngáp liên tục.

Bạch Tự Cẩn nở nụ cười: "Rất mệt mỏi?"

Hứa Huyên Thảo lắc đầu, gượng chống nói: "Có chút, thế nhưng là mọi chuyện còn chưa được giải quyết..."

Bạch Tự Cẩn nói: "Cầu đến đầu thuyền tự nhiên thẳng, đêm nay đi ngủ sớm một chút đi."

Hứa Huyên Thảo ừm một tiếng, nghe hắn đang trải giường chiếu cho mình, nhịn không được tán thưởng: "Nữ tử gả cho ngươi, nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Bạch Tự Cẩn xoay người, cong khóe môi lên: "Vậy ngươi không cân nhắc một chút?"

Trái tim Hứa Huyên Thảo đập chậm nửa nhịp, nghẹn lời nói: "Ta thực không có ý định thành thân..."

Bạch Tự Cẩn đối với lời nói của nàng không chút bất ngờ nào, cười khẽ một cái: "Ta nói chơi thôi."

"Chẳng qua, ngươi nói không sai." Hắn từ từ nói qua, lời nói như tuyết tan thành nước ấm.

"Nếu như ta có người trong lòng, sẽ đối đãi giống như đóa hoa trân quý nhất, lưu ly dễ vỡ nhất, chăm chút bảo vệ ở bên người."