**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn pii_rinne đã đề cử cho truyện nhé!
Hứa Huyên Thảo lần đầu cùng nam nhân trưởng thành, nữ trên nam dưới ôm thành một chỗ.
Nhiệt độ thân thể của hắn không cao, có rất ngửi được mùi vị dược thảo dễ chịu trên quần áo.
Nàng cho rằng Bạch Tự Cẩn là thuộc dạng gầy gò, trong tình huống này, lại cảm thấy rõ ràng dưới tơ lụa là cơ bắp căng đầy của hắn, ăn khớp với đường cong lung linh uyển chuyển của nàng.
Phát hiện nam nữ khác biệt, Hứa Huyên Thảo nổi giận: "Thả ta ra!"
Bạch Tự Cẩn như ở trong mộng mới tỉnh, chợt buông tay ra, tùy ý Hứa Huyên Thảo rời khỏi ôm ấp của hắn.
Hắn xoa xoa mí mắt, đồng tử khôi phục như lúc ban đầu, hít một hơi thật dài: "Thật có lỗi..."
May mắn, nàng không nhìn thấy bộ dạng hắn vừa rồi.
Hắn dạo chơi nhân gian, thanh tâm quả dục hơn một nghìn năm, bất luận kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì cũng không làm nội tâm gợn sóng.
Chỉ có ở cạnh Hứa Huyên Thảo, thần hồn hắn giống như nam châm bị nàng hấp dẫn, muốn dán sát vào da thịt nàng, muốn mυ'ŧ vào thơm mềm của nàng, thậm chí...
Đây không phải là nhất kiến chung tình bình thường.
Hắn từ từ suy nghĩ, là linh hồn tản mát ra hơi thở Thanh Mộc từ trong cơ thể nàng, luôn luôn ở đây dụ dỗ hắn, như bản năng của con bươm trước mặt kính.
Bạch Tự Cẩn không có biết rõ vì sao lại như thế.
Hắn cần ức chế bản năng du͙© vọиɠ đối với nàng, tìm cách giữ nàng ở bên người.
Đối với nàng, hắn phải lên kế hoạch từ từ.
Hứa Huyên Thảo đứng dậy, phủi cây cỏ trên người, chạm đến cánh tay bị tổn thương, hơi hơi đau đớn.
Nàng đột nhiên nhớ tới, thời khắc Bạch Tự Cẩn bảo vệ bản thân mình, tình cảnh cõng nàng đυ.ng vào cây khô.
Với thân thể phàm nhân khẳng định sẽ bị trọng thương.
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ là ôm mình xuống dưới, cũng không làm chuyện gì vượt quá, có lẽ là nàng quá kích động rồi.
"Bạch đại phu, ngươi ổn chứ?"
"Không có gì đáng ngại."
Nghe được thanh âm khàn khàn của hắn, càng thêm khiến cho Hứa Huyên Thảo lo lắng.
Bạch Tự Cẩn trầm giọng nói: "Trước làm chính sự đi."
Hứa Huyên Thảo đồng ý, nhìn không rõ chỗ vết thương của hắn, không biết có thể làm cái gì, trong nội tâm càng trở nên áy náy.
Bạch Tự Cẩn đưa nàng tiến vào nơi ở, mùi hôi thối trong phòng cực kỳ đậm đặc, Hứa Huyên Thảo sinh ra bi thương: "Một nhà lớn nhỏ này đều chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này."
Bạch Tự Cẩn giải thích cùng nàng, dùng đá vôi vẽ dấu vết thi thể người chết nằm trên mặt đất, toàn bộ vết máu đã khô thành màu đen.
"Chứng cứ khác, có lẽ được quan phủ lấy đi rồi." Hứa Huyên Thảo cắn môi suy tư, hơi ngẩng đầu, tung người bay lên xà nhà, cúi người ngồi xổm trên xà nhà, lục lọi thanh ngang hai bên.
Tìm một hồi lâu, Hứa Huyên Thảo vui mừng nói: "Đã tìm được!"
Hứa Huyên Thảo nhảy xuống, bàn tay nắm bắt một mảnh giấy vàng cháy một nửa: "Đây là lá bùa, ta đoán không lầm, đối phương là yêu quái am hiểu chú thuật, ngươi có thể thấy rõ phía trên vẽ cái gì không?"
Bạch Tự Cẩn tiếp nhận lá bùa, quét mắt: "Không phải chữ viết bình thường, cũng có cảm giác chữ như gà bới."
Hứa Huyên Thảo thở dài: "Đôi mắt ta khôi phục nhanh hơn thì tốt rồi. Hoặc là sư thúc ta ở đây cũng được, hắn am hiểu vẽ bùa nhất."
Bạch Tự Cẩn đột nhiên nói: "Đưa tay đây."
"Hả?" Hứa Huyên Thảo không hiểu ý hắn, theo lời hắn vươn tay ra.
Hai bàn tay to của hắn, mềm mại mà nâng…lên bàn tay nhỏ bé cỉa nàng, nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Đầu ngón tay di chuyển trên tay nàng, vẽ một cái, mang theo một tia ngứa.
Hắn khẽ hỏi: "Cảm nhận được không?"
Trái tim nàng đập loạn, luống cuống rút tay ra ngoài, kẹp chặt cùi chỏ, chịu đựng tê tê ngứa ngứa.
Nàng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, vì sao nhiệt độ cơ thể hắn hơi thấp so với người bình thường, hắn vì sao phải đối tốt như vậy với nàng.
Sau khi vẽ lên mấy lần, Hứa Huyên Thảo nhanh chóng rút tay về: "Ta biết được là loại bùa gì."
Hắn vui mừng cười cười: "Rất tốt."
"Đây là bùa hàng hồn, treo ở nóc nhà mười ngày mười đêm, sẽ hấp thụ tinh khí chủ nhà, cuối cùng chủ nhà bị nhận phải tai hoạ hút cắn mà chết." Hứa Huyên Thảo có một loại cảm giác thông suốt sáng tỏ, "Thì ra là thế! Theo cái bùa này mà tìm kiếm, có thể tra ra chủ nhà kế tiếp bị hại là ai."
Hứa Huyên Thảo buồn rầu đứng lên: "Chẳng qua, dân chúng phủ Lâm An nhiều như vậy, phải làm sao điều tra đây. Quan phủ làm việc hiệu suất nhanh, nhưng bọn hắn không muốn hợp tác."
Nàng cũng không quá muốn liên lụy với Lâm Huyền Xu, cảm giác, cảm thấy hành vi hắn quái dị.
Bạch Tự Cẩn nói: "Ngươi đi tiệm thuốc với ta đi."
Hứa Huyên Thảo không hiểu ra sao: "Vì sao?"
Bạch Tự Cẩn không nhiều lời, mang theo Hứa Huyên Thảo đi về Bảo Thuận đường, trên đường đi mới giải thích cho nàng.
"Cho dù là quan phủ đi thăm dò, phủ Lâm An quản lý huyện Tiền Đường cũng bảy vạn hộ nhân khẩu, cũng không biết tra mất bao lâu, còn dễ dàng đánh rắn động cỏ. Ta có ít tai mắt ở thành Lâm An, nói không chừng có thể giúp đỡ một ít chuyện nhỏ."
Bảo Thuận đường nằm ở phố Kim Hoa, vốn là một đường đi trống trải, rồi lại bởi vì Bảo Thuận đường xây dựng ở đây, trở nên dòng người dày đặc.
Ngoại trừ bốc thuốc, còn mời mấy đại phu thâm niên, thăm bệnh cho người dân.
Trên đường đi, Hứa Huyên Thảo nghe được không ít người qua đường nhiệt tình cung kính thăm hỏi Bạch Tự Cẩn, một tiếng Bạch thần y, còn có người tặng quà cảm kích hắn chữa bệnh.
Bạch Tự Cẩn đối xử công bằng, đối với mỗi người đều tao nhã có lễ, cự tuyệt tất cả các lễ vật.
Tiền chưởng quỹ Bảo Thuận đường, đang tẩy rửa thùng đựng thuốc , vui mừng phát hiện ông chủ Bạch Tự Cẩn mang theo cô nương bên người, còn là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi dung mạo xinh đẹp.
Hắn thầm nghĩ, ông chủ là vị hôn phu trong mộng của biết bao cô nương chưa lập gia đình, hết lần này tới lần khác cự tuyệt cầu hôn không cảm thấy hứng thú.
Đây là lần đầu ông chủ mang một cô nương tới đây, chẳng lẽ cây vạn tuế nở hoa hay sao?
Tiền chưởng quỹ vội vàng ân cần tiến lên: "Ông chủ ngài đã tới, vị cô nương này là?"
Bạch Tự Cẩn nói: "Hứa cô nương là bạn của ta."
Xem ra còn chưa thành chuyện tốt, khóe mắt Tiền chưởng quỹ cười ra nếp nhăn: "Hứa cô nương mời ngồi. A Phát, nhanh đi mang hai chén trà tới đây."
Sau khi Hứa Huyên Thảo ngồi xuống, ngửi thấy mùi vị thuốc Đông nồng đậm, không hiểu sao có cảm giác an tâm.
Phần cảm giác an tâm này, càng chắc chắn là ở cùng một chỗ với Bạch Tự Cẩn, dường như chỉ cần hắn ở đây, nàng liền có thể bình thản xử lý hết thảy gian khổ.
Bạch Tự Cẩn lật vài tờ phương thuốc, hỏi Tiền chưởng quỹ: "Ngươi thay ta đi các tiệm bán thuốc lớn điều tra thêm, gần đây có cả nhà người bệnh hao tổn khí huyết hay không."
Hứa Huyên Thảo nghe vậy, sợ hãi thán phục một tiếng: "Thông minh! Ta sao không lại nghĩ tới!"
Xà nhà bị dán phù chú, cả nhà tất nhiên sẽ bị bệnh nhẹ, chắc chắn có thể sẽ đến tiệm bán thuốc bốc thuốc. Trực tiếp điều tra từ tiệm bán thuốc, không cần phải huy động nhân lực, điều tra một nhà một hộ.
Tiền chưởng quỹ nhịn không được cười: "Ông chủ nhà ta đa mưu túc trí, trẻ tuổi tiền nhiều, lại ôn nhu săn sóc, gả cho hắn là sự lựa chọn tốt nhất."
Hứa Huyên Thảo thiếu chút nữa phun ra một miệng trà.
Cái này thật là ông nói gà bà nói vịt, vì sao phải cứ một bộ tư thế như bà mối vậy?
~~~~~~~~~~~~~~~~~