Phu Quân Bạch Xà

Chương 6: Quấn lấy

Lâm Huyền Xu rất nghi kị, hiếu kỳ nam tử trong xe là ai, rèm cửa sổ vung lên một cái, liền thấy Hứa Huyên Thảo ở một chỗ cùng nam tử áo trắng.

Hai người kề vai sát cánh, bộ dáng như đang ôm nhau.

"Cái này..." Lâm Huyền Xu trừng lớn mắt, đầu quay cuồng ngổn ngang, cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Nam nhân nghiêng người, khách sáo cười cười: "Lâm đại nhân, Hứa cô nương ở lại trong nhà kẻ hèn này, ngươi đừng lo."

Lâm Huyền Xu kinh ngạc, cô nam quả nữ ở một chỗ, chưa đủ làm cho người ta lo lắng hay sao?

Trong xe hơi tối, Lâm Huyền Xu miễn cưỡng thấy rõ tướng mạo nam nhân: "Ngươi là Bạch Tự Cẩn, Bạch thần y?"

Bạch Tự Cẩn là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở thành Lâm An, Lâm Huyền Xu nhất định là biết, đã từng thập phần thưởng thức với hắn.

Giờ này khắc này, Lâm Huyền Xu lại sinh ra địch ý với Bạch Tự Cẩn. Lo lắng nam nhân nửa người dưới động vật, vạn nhất thừa dịp đôi mắt Hứa Huyên Thảo không tiện, túm lấy ăn sạch.

Hứa Huyên Thảo mơ hồ cảm thấy, Bạch Tự Cẩn kề sát bên cạnh.

Nàng vô thức dịch sang một bên, rồi lại cảm thấy tay của hắn dùng thêm thêm vài phần lực đạo, một mực giữ lấy đầu vai bản thân.

Không cho nàng rời xa.

Bạch Tự Cẩn bình tĩnh nói: "Lâm đại nhân, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng."

Người đánh xe vung roi ngựa lên, bánh xe chầm chậm lăn, bỏ xa Lâm Huyền Xu đang muôn phần xoắn xuýt.

Hứa Huyên Thảo không dễ chịu mà dịch ra khoảng cách, Bạch Tự Cẩn không hề quấn lấy nàng, thuận theo mà buông cánh tay ra.

Hứa Huyên Thảo nhíu mày: "Đây là làm gì?"

Bạch Tự Cẩn ung dung, không xấu hổ chút nào: "Hứa cô nương hiểu lầm. Ta cố ý thân cận với ngươi, để khiến hắn không tiếp tục quấy rối ngươi."

Hứa Huyên Thảo cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to: "Không cần như thế, hắn chẳng qua nghĩ ta là người quen."

Bạch Tự Cẩn im miệng không nói, một lát sau, trầm giọng hỏi: "Ngươi không đạt thành hiệp nghị với quan phủ?"

"Bọn hắn không muốn hợp tác coi như xong, tự ta đi thăm dò, tuy rằng sẽ phiền toái hơn rất nhiều."

"Vụ án liên hoàn này ta nghe nói qua một chút. Bị diệt môn đầu tiên là nhà họ Lý, hiện trường phát hiện ở trong ngõ nhỏ con đường này, cách nơi này không xa."

"Ừ, ngươi thả ta xuống ở phụ cận đây là được."

Bạch Tự Cẩn ôn nhu nói: "Tại hạ là thầy thuốc, có thể giúp đỡ một chút."

Hứa Huyên Thảo cự tuyệt không được, hai mắt nàng không tiện, phải dựa vào người trợ giúp, Bạch Tự Cẩn là lựa chọn duy nhất, cũng là người duy nhất hiện tại nàng có thể tin tưởng.

Sau khi xe ngựa đến cuối hẻm dừng lại , Hứa Huyên Thảo ở bên ngoài ngửi được một mùi tanh hôi, hiển nhiên là oán khí do máu đen người chết tích tụ.

Bạch Tự Cẩn nói: "Tòa nhà dán niêm phong."

"Leo tường." Hứa Huyên Thảo quyết đoán đi vào bên tường, đang muốn leo tường đi vào, đột nhiên nghĩ đến Bạch Tự Cẩn phía sau, chẳng qua là một đại phu, có lẽ không võ nghệ.

Hứa Huyên Thảo bất đắc dĩ nói: "Ta mang ngươi đi vào."

Bạch Tự Cẩn khẽ ừ.

Hứa Huyên Thảo lâm vào khó xử, phải làm sao dẫn hắn đi vào chứ, nếu là có sợi dây thì tốt rồi.

Nếu không có dây thừng, chỉ có thể...

"Đắc tội!" Hứa Huyên Thảo kiên trì, hai tay nắm ở trên tấm lưng rắn chắc của hắn, mạnh mẽ bay qua tường vây cao ngất.

Ai ngờ, đối diện bức tường là bụi cây thấp, Hứa Huyên Thảo không thấy nhìn, liền ngã thẳng vào bụi cây .

Lá cây rào rào rung động, cành đâm vào thân thể nàng, mắt thấy sắp dập đầu lên cây khô tráng kiện.

Bạch Tự Cẩn quay người ôm nàng, dùng lưng đẩy cây ra, hai người cọ xát qua lá cây rậm rạp, cùng nhau ngã lên trên đồng cỏ mềm mại.

"Á aa..." Cánh tay Hứa Huyên Thảo bị nhánh cây cắt bị thương, hình như chảy máu, còn cảm thấy mặt chôn ở l*иg ngực rắn chắc của nam nhân, đối phương tựa hồ phải bảo vệ nàng chu toàn.

Nàng áy náy nói: "Xin lỗi, là ta liều lĩnh..."

Nam nhân dưới thân, hồi lâu không lên tiếng.

Hứa Huyên Thảo càng cảm thấy quỷ dị, cánh tay hắn còn đang vòng ở eo nàng, lực đạo càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt.

Dường như muốn giam nàng vào trong người.

"Bạch đại phu?" Nàng luống cuống hỏi.

Bạch Tự Cẩn hơi hé mở mắt ra, đôi mắt đen như mực đã dựng thẳng đồng tử, khuôn mặt nguyên bản thanh nhã tuấn tú lại thêm vài phần màu sắc dữ tợn.

Hắn rất sớm rất sớm, đã nghĩ như vậy...

Lần đầu gặp được Hứa Huyên Thảo, ngửi thấy cùng loại mùi đàn hương nhàn nhạt, liền có một loại xúc động mãnh liệt muốn thân cận.

Lúc nàng hôn mê nằm liệt giường, hắn liền tưởng tượng qua, dùng đuôi rắn trắng to dài ôm lấy chân của nàng, chặt chẽ quấn quít, vảy rắn lạnh buốt tương phản với da thịt mềm mại tinh tế, cọ cọ một cái.

Thật giống như, hắn đã từng làm qua vô số lần như thế.

——————————————————————

Ps: Không phải kiếp trước kiếp này ~