Hứa Huyên Thảo bị một nam nhân xạ lạ níu cổ tay, nàng phòng bị hất tay hắn ra.
Lâm Huyền Xu biết mình quá phận, thoáng tỉnh táo lại, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt dò xét Hứa Huyên Thảo, hận không thể tự mình cởi bịt mắt xuống xem cho rõ ràng.
Bọn nha dịch vây quanh như xem kịch vui, còn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm đại nhân oai phong lẫm liệt hoang mang rối loạn, không phải là đại nhân nhìn trúng tiểu nương tử này rồi đấy chứ?
Hứa Huyên Thảo tháo lệnh bài môn phái xuống, đưa ra ở trước mặt mọi người: "Ta là đệ tử Hứa Huyên Thảo do Phái Quy Vân phái tới, đặc biệt đến phối hợp với quan nha điều tra chuyện huyết án của Lâm An phủ."
Phái Quy Vân là chính phái, tận sức với nghiệp lớn trừ yêu, cùng với mục tiêu bảo hộ dân chúng của quan phủ không mưu mà hợp, vì vậy ngẫu nhiên cũng sẽ liên minh hợp tác.
Lâm Huyền Xu lặp lại tên nàng: "Ngươi tên là Hứa Huyên Thảo, họ Hứa?"
Hứa Huyên Thảo: "..."
Liễu sư gia nén cười vây xem nửa ngày, rồi mới hắng giọng nghiêm mặt nói: "Hóa ra Hứa cô nương là người của Phái Quy Vân, mời vào mời vào!"
Hứa Huyên Thảo đi theo Liễu sư gia tiến vào trong nội đường, ngồi trên ghế dựa dành cho khách quý, cảm thấy bên cạnh có người nặng nề ngồi xuống.
Hứa Huyên Thảo nghĩ tới là ai, lông tơ sau cổ đều dựng lên, có loại xúc động muốn từ trên ghế nhảy dậy rời đi.
Liễu sư gia phát hiện Lâm đại nhân không ngồi vào chủ vị phía trước, ngược lại đến bên cạnh Hứa Huyên Thảo, ánh mắt còn rực sáng nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, Liễu sư gia thấy được cũng xấu hổ lây.
Hứa Huyên Thảo nói: "Lần này sư môn phái ta tới, là vì phối hợp với nha môn, cùng điều tra mấy sự kiện diệt môn."
Trong hành lang hơn mười đại nam nhân, nhìn qua Hứa Huyên Thảo dung mạo mười sáu phương hoa, lộ ra biểu cảm khó có thể tin nổi.
Liễu sư gia có chút nghi hoặc: "Chỉ có một mình ngươi sao?"
Hứa Huyên Thảo gật đầu: "Đúng vậy."
Lâm Huyền Xu nói: "Không được, ngươi là một cô nương, không thể để cho ngươi lấy thân mạo hiểm."
"Sư phụ ta hoài nghi chuyện huyết án là thờ cúng yêu quái. Ta học qua đạo pháp ở sư môn, đối phó bọn hắn là chuyện đương nhiên."
Cho đến tận lúc này, Hứa Huyên Thảo vẫn đang chịu thiệt với Thanh Xà yêu, cũng bởi vì nàng khinh địch, không quá hiểu rõ xà yêu, Thanh Xà yêu cũng không phải kịch độc bình thường, mới phạm phải sai lầm bị độc rắn phun vào mắt.
Nha dịch béo vừa bị đánh kia, nhịn không được nói thầm: "Mắt ngươi còn nhìn không được, sao có thể trừ yêu chứ?"
Hứa Huyên Thảo nói: " Mấy ngày nữa ta có thể cởi bịt mắt xuống."
Lâm Huyền Xu nghe vậy, mặt giản ra cười rộ lên, ánh mặt trời cũng sáng lạn vài phần: "Mắt ngươi không sao thật tốt."
Liễu sư gia xấu hổ, đừng có bày ra bộ dáng "Ngươi mạnh khỏe ta cũng tốt" đấy.
Đại khái phát hiện tâm tình cấp dưới, Lâm Huyền Xu điều chỉnh bản thân, cuối cùng cũng có uy nghiêm của quan gia: "Bổn quan không thể để cho ngươi theo cùng."
"Ta không có ý định đi theo các ngươi, chỉ cần các ngươi tra được thông tin." Hứa Huyên Thảo tạm ngừng, "Con yêu kia, một mình ta đến tiêu diệt."
Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.
Một đống đại nam nhân tấm tắc kêu kỳ lạ, nha đầu này thật ngông cuồng!
Hứa Huyên Thảo cũng không phải điên cuồng, nàng chỉ là nói ra sự thật. Người nha môn dù sao cũng là thường nhân không có Pháp lực, đối phó với tai hoạ bình thường còn được, chỉ có điều đối phương cùng hung cực ác, sợ khó ứng đối, còn có thể rơi vào nguy hiểm tột cùng.
Lâm Huyền Xu nói: "Nghe nói Phái Quy Vân thực sự lợi hại, có điều ta vẫn không thể giao cho ngươi."
Hứa Huyên Thảo đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài cửa trước miệng nói: "Nếu như không muốn hợp tác, ta cũng không miễn cưỡng, cáo từ."
Lâm Huyền Xu thấy nàng nói đi là đi, nhanh chân đuổi theo: "Thế mà đi rồi, chờ ta một chút!"
Mặt Liễu sư gia đều đen rồi.
Đại nhân, uy nghiêm của ngài đâu !
Lâm Huyền Xu đuổi theo Hứa Huyên Thảo, nói: "Hứa cô nương, mắt ngươi không nhìn được, đi chậm một chút."
Hứa Huyên Thảo nói: "Đại nhân, ngươi muốn gì?"
Lâm Huyền Xu cực kỳ nghiêm túc: "Kỳ thật ta không cho ngươi đi, là lo lắng ngươi gặp chuyện không may."
Hứa Huyên Thảo cảm giác, cảm thấy lời nói và việc làm của hắn dị thường, dường như rất quen thuộc bản thân mình, cau mày nói: "Không cần phải lo lắng, ta sẽ biết đối phó."
Hai người một trước một sau đi ra nha môn, Lâm Huyền Xu phát hiện bên ngoài nha môn có thêm một cỗ xe, không quá mức chú ý, vẫn là không nhanh không chậm đi theo Hứa Huyên Thảo.
Hứa Huyên Thảo đi tới bên cạnh xe ngựa, nghe không được thanh âm những người khác, thầm nghĩ bạch đại phu đang ở đâu.
Lâm Huyền Xu đi qua, nhìn bên mặt nàng hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi vào Phái Quy Vân? Cha mẹ vẫn khỏe mạnh chứ?"
Bởi vì hắn không cho thông rin, Hứa Huyên Thảo cũng không muốn nói chuyện: "Lâm đại nhân đây là đang điều tra ta?"
"Không phải... Ta chỉ là muốn hiểu rõ ngươi." Lâm Huyền Xu vừa nói xong, cảm giác mình giống như tên vô lại đùa giỡn nữ nhân, không khỏi nóng mặt.
Hắn đứng đắn nói: "Kỳ thật ngươi lớn lên rất giống một người quen cũ của ta."
Hứa Huyên Thảo nói: "Ta chưa bao giờ gặp ngươi, khẳng định không phải người quen cũ."
Lâm Huyền Xu nghe vậy, lộ ra thần sắc cụt hứng: "Như vậy, cũng phải..."
Hứa Huyên Thảo sờ đến xe ngựa, đang định lên xe, đi vào tránh thoát Lâm Huyền Xu.
Phía sau Lâm Huyền Xu ngữ khí ân cần: "Ngươi chắc là đi một mình, cô nương ở một mình bên ngoài rất không an toàn, hay là..."
Màn xe đột nhiên bị xốc lên, ống tay áo thêu hoa văn màu trắng bạc duỗi ra, trong tay áo năm ngón tay thon dài, dắt Hứa Huyên Thảo, nhẹ nhàng mang nàng vào trong xe.
Trong xe, vang lên giọng nam lành lạnh.
"Lâm đại nhân, nàng không chỉ có một mình."