Phu Quân Bạch Xà

Chương 10: Ham muốn chiếm hữu

Con mắt Hứa Huyên Thảo khô khốc, giống như một loại đau đớn dày vò, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý.

Trong mông lung nước mắt, dung nhan hắn giống như cách một tầng sương mù, chỉ có thể thấy rõ hình dáng thon dài tinh xảo, hình dạng đôi môi mỏng cực kỳ đẹp mắt.

Hai tay hắn nâng mặt nàng, giống như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt: "Mắt có phải rất đau hay không?"

Hứa Huyên Thảo lắc đầu: "Ta không sợ đau đâu."

Nàng trước kia bị sư phụ xử phạt về mặt thể xác, quần chiến sinh tử cùng Yêu thú, đau khổ đã từng nếm trải, tổn thương đã từng nhận được so còn nhiều hơn như thế này.

Lập tức, Hứa Huyên Thảo ngược lại lo lắng cho hắn, nhẹ nhàng dắt lấy tay áo hắn: "Ta ngửi được mùi máu tươi, ngươi bị thương ở đâu?"

Bạch Tự Cẩn lạnh nhạt nói: "Có một chút tổn thương nhỏ."

Hứa Huyên Thảo mơ hồ trông thấy xiêm y hắn bị rách một cái lỗ, tựa hồ dính vết máu, lòng tràn đầy khẩn trương mà kéo vạt áo ra.

Ngực lộ rõ một dấu tay máu.

Hứa Huyên Thảo tức giận nói:"Sao hắn phải đả thương ngươi?"

Trong mắt Hứa Huyên Thảo, Bạch Tự Cẩn chẳng qua là một người phàm, chỗ đặc biệt duy nhất, là khí tức của hắn tinh khiết như người lương thiện mười kiếp.

Nhớ lại sư thúc đã từng nói qua, ở phía tây có một vị tăng nhân là người lương thiện mười kiếp, vô số yêu quái thèm muốn máu thịt của hắn. Yêu quái ăn một miếng thịt của hắn, vừa có thể gia tăng đạo hạnh lại có thể trường sinh bất lão.

Chẳng lẽ hắn thật là người lương thiện mười kiếp?

Bạch Tự Cẩn kéo ngọc bội màu trắng treo ở cổ lên, bình tĩnh nói: "Hắn vốn định xé l*иg ngực của ta ra, nhưng đυ.ng phải ngọc bội này chẳng biết tại sao thân thể bị tê liệt, lúc này thì ngươi vừa đúng đi đến."

Hứa Huyên Thảo dùng tay nắm lấy ngọc bội, cảm thụ linh khí trên mặt: "Ừm, là một miếng Linh Ngọc, có thể trừ tà."

Bạch Tự Cẩn nói: "Là một vị cao tăng đắc đạo tặng cho."

Hứa Huyên Thảo nhíu lông mày: "Ngọc bội kia đối phó tà ma bình thường thì được, cái loại như Vị Uyên này thì khó giải quyết hơn."

Bạch Tự Cẩn lấy bình thuốc ra từ hòm thuốc, ngón tay quệt thuốc mỡ, nhu hòa xoa nắn vòng quanh mắt nàng: "Có tốt hơn chút nào hay không? Lần sau đừng tùy ý tháo xuống nữa."

Tính chất thuốc mỡ mềm mịn, một hương vị bạc hà tươi mát, dịu nhẹ xóa tan đau đớn.

Hứa Huyên Thảo hưởng thụ hắn giúp nàng thoa thuốc, thoải mái lỗ chân lông mở ra, nội tâm lại bất an giống như bị đá nện vào.

Nàng không hy vọng hắn gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Có được thể chất tinh khiết như vậy, sẽ có rất nhiều yêu quái ngấp nghé hắn, muốn cắn nuốt huyết nhục của hắn.

Chỉ dựa vào một miếng ngọc là xa xa không đủ, phải là người Pháp lực cao cường ở bên cạnh hắn.

Nàng âm thầm quyết định, nhất định phải bảo vệ tốt cho hắn.

Thế nhưng là, nàng có thể ở bên hắn cả đời sao?

Mà lúc này.

Bạch Tự Cẩn rủ xuống, ngóng nhìn nàng từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt bình tĩnh không đổi, đôi mắt đen đặc như vẩy mực.

Mùi thơm đặc biệt của cơ thể nàng giống như bột cây thuốc, đi theo hô hấp rót vào phổi, tiến sâu hòa tan trong thân thể hắn.

Chưa kịp nhận ra đã nghiện mất rồi

Bụng ngón tay hắn mát xa mí mắt nàng, như dừng lại khát khao.

Nàng có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, hắn đã tỉnh táo tự kiềm chế bao nhiêu, đã phải mãnh liệt ức chế dục niệm như thế nào.

***

Núi Lâm Tiểu Liên, đêm dài vắng người.

A Thanh cưỡi trên con lừa thối hoắc, dùng gậy tre treo sợi dây nhỏ buộc một củ cà rốt, dụ dỗ con lừa.

Lúc này pháp lực hắn bị phong bế, không thể tùy ý phi hành, chỉ có thể cưỡi lừa vào thành, hết lần này tới lần khác con lừa này so bướng bỉnh với hắn, không chịu nghe lời.

"Đồ con lừa, nhanh lên!" Hai chân hắn đạp dưới bắp chân con lừa.

Con lừa thở dài một tiếng, bỗng nhiên bắt đầu chạy như điên trong rừng cây, lá cây rào rạt quất lên mặt A Thanh.

A Thanh túm nhanh dây cương, hô to: "Mẹ nó! Dừng lại!"

Con lừa chạy qua một gốc cây thấp, cây khô bị gãy kéo theo hắn rơi xuống từ trên lưng lừa.

Phịch một tiếng, mắt A Thanh nổi đom đóm, ngã trên mặt đất thành chữ “Đại”.

**ChữĐại: 大

Con lừa thành công vứt bỏ hắn, chạy mất không thấy bóng dáng.

Ngọn cây phát ra tiếng cười "Hì hì hì hì", thập phần biếи ŧɦái âm hiểm.

A Thanh nghe thấy nổi cả da gà, chịu đựng một thân đau đớn, nổi giận mà ngồi dậy: "Cười cha nhà ngươi, lão biếи ŧɦái!"

Vị Uyên từ tán cây xông lên xúc tu khói đen, âm dương quái khí nói: "Ta nhìn ngươi. Ha ha ha, ngươi sao lại biến thành bộ dáng này?"

A Thanh giơ đôi tay nhỏ ngắn lên khoa tay múa chân hình nắm đấm: "Lão tử vui đấy, quản cái khỉ gì! Có tin một đầu ngón tay của ta có thể bắn bay ngươi không?"

"Ta rất sợ đó nha." Vị Uyên lay động dưới nhánh cây, nhẹ nhàng thổi bay lá cây trên đầu A Thanh, "Là đại nhân làm à, ta biết ngay, hì hì hi..."

Vị Uyên dựng nên hình tượng cuồng ngạo không bị trói buộc ở bên ngoài, chỉ ở trước mặt người quen mới lộ ra tính cách chân thật, đặc biệt là đau khổ sâu sắc của A Thanh.

A Thanh sờ soạng da gà nổi lên: "Đừng có mà âm hiểm quỷ cười, buồn nôn chết mất. Ngươi tới thành Lâm An làm chuyện gì?"

"Hic ~ vốn là muốn mời đại nhân rời núi, nhưng hắn không chịu, ta liền chơi một trò vui, giúp đỡ đại nhân một chuyện."

A Thanh hừ một tiếng, lỗ mũi nhếch lên trời: "Ca của ta sẽ cần ngươi hỗ trợ?"

"Nữ tử kia là người có lòng phòng bị rất mạnh, ta thuận tay đẩy thuyền mà thôi, giúp đỡ đại nhân giải trừ hiềm nghi, còn thể nghiệm khoái lạc động phòng, hì hì."

A Thanh nhíu mày: "Trước mắt ca của ta nghìn nghìn vạn vạn nữ tử, sao có khả năng thích nàng. Nàng là đệ tử Phái Quy Vân, là tử địch của chúng ta, ngươi không nên tùy tiện làm chủ."

"Hức ~ ta thấy đại nhân rất hưởng thụ."

"Đ*t mẹ mày!"