“Tốt quá, hoá ra là Thanh Diệu đạo hữu!”
Một thanh niên Kiếm tu bước lên chấp tay, vui mừng nói: “Tại hạ là đệ tử của Vân Hoa Kiếm Phái - Khương Uyên, lần này đưa sư đệ sư muội đến quận Đồng Hoa rèn luyện, vô ý bị thương, bất đắc dĩ mới phải xâm nhập vào quý tông cầu cứu!”
Trong đám Đan tu phía sau có người thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy mà lại là Khương Uuyên! Đại đệ tử của Vân Hoa Kiếm Phái!”
“Hắn chính là đồ đệ của Bất Diệt Kiếm Thần?”
Trong nguyên tác, Vân Hoa Kiếm Phái là tông môn của nhân vật chính, đương nhiên cũng có hào quang của nhân vật chính Long Ngạo Thiên.
Mười năm trước, sau khi nam chính Du Bất Diệt tu luyện tới Hoá Thần Cảnh, Vân Hoa Kiếm Phái liền ngồi vững ở vị trí tông môn số một Đông Cảnh, mà bản thân ông ta cũng được tôn thành Bất Diệt Kiếm Thần.
Làm đại đệ tử của nam chính, Khương Uuyên đương nhiên không bình thường, chưa đến hai mươi tuổi đã là Trúc Cơ kỳ, rất nổi tiếng trong thế hệ trẻ tuổi.
Đều là tông môn lớn ở Đông Cảnh, giữa Đan Đỉnh Tông và Vân Hoa Kiếm Phái lui tới rất nhiều, hơn nữa bọn họ cũng chỉ dừng lại ở chỗ ở cho khách chứ chưa tiến vào chủ phong, Khúc Thanh Diệu ngược lại cũng không động thủ.
Nàng ấy phân phó người phía sau: “Chu sư đệ, đệ giúp bọn họ xem xem.”
Nói xong, nàng ấy liền đi về phía Khải Nam Phong đang khóc nhè bên này, rất rõ ràng, thương thế bên này nặng hơn nhiều.
Nhưng Khương Uyên cầm kiếm chắn ngang, ngăn cản nàng ấy lại.
“Thanh Diệu đạo hữu là đại sư tỷ của Đan Đỉnh Tông, ta chỉ tin y thuật của ngươi.” Khương Nguyên khách khí nói, thấy sắc mặt Khúc Thanh Diệu trầm xuống, hắn ta lại bổ sung một câu: “Sư muội của ta chính là viên ngọc quý duy nhất trên tay sư tôn, cũng là trân bảo của Vân Hoa Kiếm Phái ta, vẫn mong đạo hữu quan tâm nhiều một chút, tự mình chữa thương cho muội ấy.”
Người bị thương lại là con gái của Du Bất Diệt?
Nghe được lời này, cho cho dù có là Khúc Thanh Diệu cũng không thể không dừng bước, chưa kể đến những Đan tu khác.
Cặp thai long phượng này của Du Bất Diệt ở Tu Chân giới không ai không biết, chưa đến mười ba tuổi đã tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, phải biết rằng những đứa trẻ bình thường tầm tuổi đó còn đang tìm cách dẫn khí nhập thể!
Đáng sợ hơn là Du Bất Diệt rất bảo vệ con, nghe nói có người từng vô ý đâm bị thương tay nữ nhi ông ta, xong việc ông ta liền đi tìm gia tộc của người kia, chặt đứt hết cánh tay của hơn mười mấy người.
Khương Uyên dịch bước, cuối cùng mọi người cũng nhìn đến cặp song sinh phía sau hắn.
Đệ đệ Du Trường An thanh tú đĩnh bạt, tỷ tỷ Du Niệm Nhu kiều diễm rực rỡ, tuổi còn nhỏ, nhưng trên người lại mang theo sự cao quý và kiêu ngạo khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đặc biệt là tiểu cô nương được mấy vị Kiếm tu bảo vệ ở giữa, từ đầu đến chân đều ăn vận xinh đẹp quý giá, chỉ sợ toàn bộ người thân của chưởng môn các phái tầm trung nhỏ cộng lại cũng không quý bằng một thân của nàng ta.
Nhưng mặt Du Niệm Nhu bị lụa mỏng che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt hơi sưng đỏ.
Khương Uyên cẩn thận kéo khăn che mặt ra cho Khúc Thanh Diệu xem: “Bị thương ở gò má, đối với nữ tu, mặt là quan trọng nhất, sư muội đã đau lòng suốt dọc đường.”
Du Trường An cũng tiến lên: “Tỷ tỷ sợ đau nhất, mong Khúc đạo hữu ra tay cứu giúp.”
Khúc Thanh Diệu nhìn chỗ rách dài khoảng một inch*, vẻ mặt dần tối sầm lại.
*Một inch = 2,5 cm