So sánh với bên Khải Nam Phong đang cõng một cô gái nhỏ, vết thương này thì tính là gì?
Cũng may là bọn họ tới nhanh.
Nếu bọn họ tới chậm một chút, miệng vết thương cmn sẽ tự động khép lại.
Khải Nam Phong rất muốn mắng người.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy mùi máu tươi phía sau lưng càng ngày càng nồng như cũ, mà cơ thể của Du Ấu Du cũng tụt xuống từng chút từng chút một.
Nàng sắp chết rồi.
Hắn từng nhìn thấy người chết rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một người đang sống sờ sờ trước mắt mình dần dần chết đi.
Khúc Thanh Diệu bị ngăn cản, hắn chỉ có thể cuống quýt cầu cứu mấy Đan tu khác.
Nào biết bọn họ cũng bó tay không có cách.
“Chúng ta cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mới nhập môn, còn chưa tu hành đến nơi đến chốn, không thể so với Khúc sư tỷ được.”
“Các sư huynh sư tỷ nội môn khác đều đang luyện đan, không dám quấy rầy, hơn nữa nội môn ở rất xa, ít nhất là nửa nén hương nữa mới có thể đến, tiểu cô nương này e là không trụ nổi.”
“Bệnh của nàng ấy tới quá nhanh cũng quá đáng sợ, hơn nữa ta thấy hình như nàng đã tắt thở rồi.”
Tắt thở rồi?
Khải Nam Phong ngơ ngác đỡ Du Ấu Du rơi xuống đất đứng dậy, kiểm tra hơi thở ở dưới mũi của nàng, nhưng tay hắn run cầm cập, cũng không kiểm tra ra kết quả.
Hắn lau nước mũi, khổ sở cực kỳ: “Ta hại chết muội, ta cũng không tham gia khảo hạch nữa, ta đưa muội về mua quan tài…”
“Đúng rồi, chắc muội không biết nhà ta mở cửa hàng bán quan tài đâu nhỉ? Toàn bộ Đông Cảnh nhà ta là có quan tài nhiều nhất, ta nhất định sẽ chọn cho muội cái tốt nhất, muội đã chết thì đừng quấn lấy ta…”
Hắn chảy nước mắt nước mũi mà sám hối, cúi đầu liền thấy miệng Du Ấu Du đang chậm rãi nhai thứ gì đó.
Nhớ lại lúc nãy thấy Du Ấu Du cõng một học hành lý đầy bánh bao, lại nhớ đến lúc trước Hoa thẩm tiếp tế cho Du Ấu Du một bát mì, Khải Nam Phong hiểu ra, hắn thông cảm cho nàng.
“Ta biết rồi, muội đói bụng cả đời, không muốn làm quỷ chết đói, muội muốn ăn no rồi mới lên đường.”
Hắn lấy bánh bao từ trong bọc của Du Ấu Du ra, mặt trên đã dính máu, nhưng hắn cũng không ghét bỏ, bởi vì không phải hắn ăn.
Khải Nam Phong liều mạng nhét toàn bộ bánh bao vào trong miệng của Du Ấu Du.
Hắn nước mắt lưng tròng.
“Ăn, ăn nhiều một chút! Một cái có đủ không? Không đủ vẫn còn!”
Khó khăn lắm mới tích được sức uống thuốc giảm đau, Du Ấu Du vừa mới bình phục: “…Ư!”
Cứu mạng! Lần này ta thật sự tiêu đời rồi!