Tu Chân Cấm Kì Thị Giống Loài

Chương 5

Cảm giác này…

Là huyết mạch phản phệ phát tác trước thời hạn!

Du Ấu Du miễn cưỡng ổn định lại thân thể nên mới không trực tiếp ngã từ trên sườn dốc lăn xuống dưới, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi xụi lơ ở bậc thang.

Khải Nam Phong không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu mới phát hiện Du Ấu Du đã ngồi xuống.

Tiểu cô nương cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt, Khải Nam Phong buồn bực đi qua: “Muội sao vậy?”

Du Ấu Du nhịn đau cắn răng không nói nên lời, đau đớn chậm rãi tăng lên, tay nàng run run chuẩn bị uống thuốc giảm đau.

Đúng lúc này, Khải Nam Phong ngồi xổm xuống ở gần nàng: “Sắc mặt muội không được tốt lắm, có phải mệt quá không? Ta cùng muội nghỉ một lát nhé?”

“…” Không biết tại sao, tay lấy thuốc của Du Ấu Du lại run mạnh hơn.

Khải Nam Phong thấy dưới chân đang run rẩy, nhưng hắn tốt bụng lại vội vàng quan tâm Du Ấu Du nên cũng không để ý: “Muội nói chuyện đi chứ, rốt cuộc làm sao vậy?”

Hốc mắt Du Ấu Du đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ.

“Huynh dẫm lên đuôi của ta.”

“Đuôi?”

Khải Nam Phong khϊếp sợ.

Lúc trước ở phố Tây hắn nghe nói Du Ấu Du là yêu tộc, nhưng vì bình thường kiến thức rất rộng, người trong nhà thậm chí còn làm ăn qua lại với yêu tộc, nên cũng không ngạc nhiên.

Khải Nam Phong lập tức tránh đi, muốn vén váy của Du Ấu Du lên để kiểm tra vết thương ở đuôi nhưng không dám.

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, Khải Nam Phong gấp đến mức chân tay luống cuống: “Ta nghe nói…Nghe nói có một vài yêu tộc, đuôi chính là mệnh môn, có phải muội bị ta dẫm trúng mệnh môn rồi không?”

Hắn vừa cúi đầu, vậy mà lại phát hiện da của Du Ấu Du bắt đầu chảy máu, khiến người ta sợ hãi vô cùng.

“Tiêu rồi! Sao muội còn chảy máu vậy? Chắc chắn là bị ta dẫm đến xảy ra chuyện lớn rồi!”

Du Ấu Du căn bản không có sức lực để nói với hắn, cả người nàng đều vô lực, đến vặn bình thuốc ra cũng không làm được.

Huyết mạch phản phệ tháng này vậy mà lại xảy ra trước hai ngày!

Du Ấu Du vốn định nhờ Khải Nam Phong vặn bình thuốc, ai ngờ hắn không chịu nghe gì cả, dùng một tay khiêng nàng lên trên vai đi về phía trước.

Toàn bộ đường núi đều quanh quẩn tiếng kêu cứu mạng đầy thê lương của hắn.

“Cứu mạng! Khúc tiên tử xin hãy cứu mạng!”

Hắn giơ một tay ra muốn lau nước mắt, kết quả vừa lau một cái, trước mắt đã đỏ một mảnh, cúi đầu thì phát hiện máu của Du Ấu Du đã chảy xuống dưới, làm ướt tay hắn.

Khải Nam Phong lại khóc thảm thương hơn.

“Cứu mạng! Ta không muốn gϊếŧ người!”



Khúc Thanh Diệu quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊếp này.

Nàng ấy nhíu mày, lúc muốn tiến lên xem xét, vài đạo kiếm quang rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên đầu, sau đó một mạch phóng tới phía bên này.

Trong Đan Đỉnh Tông không có người dùng kiếm, đây là người ngoài thừa dịp đại trận sơn môn mở ra thâm nhập vào!

Khúc Thanh Diệu lập tức mở lá chắn linh lực, bảo vệ một đám trẻ không có tu vi phía sau.

Kiếm quang mờ đi, vài người trẻ tuổi mặc áo xanh rơi trên mặt đất, nhìn rất chật vật.

Khúc Thanh Diệu nhíu mày, lạnh giọng cảnh cáo: “Đạo hữu vậy mà lại nhân lúc đại trận sơn môn mở ra mà ngự kiếm xâm nhập, đúng là không để Đan Đỉnh Tông ta vào mắt!”