Không Cam Lòng

Chương 13: còn chạy sao?

Chung Bạch Nhã nhìn da thịt trên đùi, một mảnh đỏ bừng, trên người cũng không mang theo thuốc gì, tính toán đi tắm rửa trước, con gái Lý A Bá vừa mới mang cho cô chậu rửa mặt và khăn mặt.

Di động có vài cái cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ Lâm Thành gọi tới, còn có một dãy số lạ, rất có thể là của người đàn ông kia, Chung Bạch Nhã nghĩ đến khả năng này, giống như nóng tay, ném điện thoại lên giường.

Khi cầu thang có tiếng bước chân của nam nhân vang lên, Chung Bạch Nhã cầm chậu rửa mặt dừng lại, theo bản năng giương mắt nhìn về phía vị trí cửa phòng, thần kinh não lại căng thẳng, bởi vì tiếng bước chân của người này rất xa lạ, ở loại biên giới nguy hiểm này, tùy thời có thể có sự xuất hiện của phần tử bất hợp pháp.

Phanh phanh phanh……

"Bác sĩ Chung, chị ở trong đó à?"

Chung Bạch Nhã đang chuẩn bị trốn không mở cửa, bỗng nhiên nghe được ở cửa vang lên thanh âm nữ sinh ôn nhu nói chuyện, rõ ràng là con gái của Lý A Bá, thần kinh của cô nhất thời thả lỏng không ít.

"Túi xách của chị vừa mới rơi trên xe của thím, thím ấy bảo em đưa lên cho chị."

"Ở đây, tôi tới mở cửa đây"

Chung Bạch Nhã buông chậu rửa xuống, không có bất kỳ phòng bị nào mở cửa.

"Chị dâu."

Khi mặt Phó Chi Diễn lại xuất hiện trước mặt cô, Chung Bạch Nhã cứng đờ tại chỗ, trong đồng tử phản chiếu bóng dáng cao lớn của người đàn ông, anh đứng ở nơi đó không chút nhúc nhích, hai ngón tay nắm lấy túi xách nhỏ cô để quên trên xe, nhướng mày nhìn lại, tựa hồ đang thưởng thức thần thái hiện tại của cô.

"Túi xách, không cần sao?"

Phó Chi Diễn đưa tới, màu mắt đậm đến cực hạn, ánh mắt mang theo tàn nhẫn nhìn kỹ vào cô. Vẫn dùng hai ngón tay nắm lấy túi kia, Chung Bạch Nhã không đưa tay nhận.

"Bác sĩ Chung, đây là em trai bác sĩ Lâm à? Trông rất đẹp trai nha" mặt con gái Lý A Bá sớm đã đỏ bừng, ở bên tai Chung Bạch Nhã thì thầm, "Cha em bảo em đưa anh ấy lên tìm chị, nói là có chuyện.

"Mỹ Hoa, để cho anh ta đi đi."

Chung Bạch Nhã tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh, cuối cùng nói: "Mỹ Hoa, tôi muốn ở một mình, các người đi xuống có được không? ”

"Làm sao vậy?"

Mỹ Hoa không hiểu gì, đây không phải là em trai của bác sĩ Lâm sao? Tại sao bác sĩ Chung dường như rất tránh né

"Chị dâu, chị còn đang tức giận à?"

Phó Chi Diễn vẻ mặt vô tội nắm túi xách của cô, bình thản tự thuật: "Tôi biết chị và anh trai tôi cãi nhau, hiện tại tức giận không muốn trở về, nhưng tôi đã đuổi theo đến đây rồi, cũng là muốn cùng chị nói rõ ràng sự tình mà thôi, chị đừng kích động. ”

"Bác sĩ Chung, chị và bác sĩ Lâm cãi nhau à?" Mỹ Hoa vỗ vỗ bả vai cô, an ủi, "Không có việc gì, giữa các đôi tình nhân ai không cãi nhau, chị và Phó tiên sinh nói chuyện đi, em sẽ không quấy rầy hai người nữa. ”

"Mỹ Hoa, nghe tôi nói..."

Chung Bạch Nhã đưa tay muốn bắt lấy cánh tay Mỹ Hoa, nhưng mới đi theo phía trước một bước, đã bị cánh tay nam nhân từ phía sau ôm lấy bả vai, cuối cùng hoàn toàn bị giam cầm trong ngực Phó Chi Diễn, Chung Bạch Nhã cảm thấy gân cốt trên bả vai đều đau, có hơi thở nóng ẩm ở bên tai từng tấc từng tấc lây lan, đầu lưỡi ở trong tai cô liếʍ liếʍ, có vẻ hạ lưu đến cực điểm, Mỹ Hoa đã không quay đầu lại chạy xuống lầu, không biết chuyện phát sinh phía sau.

"Bác sĩ Chung."

"Anh đừng tới đây nữa!"

Chung Bạch Nhã bỗng nhiên một cước hung hăng giẫm lên mu bàn chân nam nhân, thừa dịp Phó Chi Diễn có chút lơ là từ trong ngực anh giãy ra, nhanh chóng khom lưng nhặt lên chậu rửa mặt vừa vứt bỏ, vẻ mặt cảnh giác nhìn Phó Chi Diễn, cô cùng nam nhân bảo trì khoảng cách an toàn nhất định, không cho phép anh tới gần một bước.

"Anh đừng tới đây, thau này chính là thực chất làm bằng gỗ, rất nặng, gõ lên đầu anh thì anh tự biết sẽ có hậu quả gì."

"Được, tôi không tới"

"Anh lui về phía sau cho tôi, lập tức!"

Phó Chi Diễn có chút lười biếng giơ hai tay mình lên, đôi mắt màu xanh biếc vẫn nhìn chằm chằm Chung Bạch Nhã không chớp mắt, tựa hồ đang theo ý cô, thật sự lui về phía sau vài bước, thần kinh của người phụ nữ đã căng thẳng đến cực điểm, cô giơ chậu nhìn chằm chằm người đàn ông nguy hiểm lui về phía sau, một khắc cũng không dám thả lỏng, tuy rằng tận mắt nhìn thấy anh lui về phía sau từng bước một, toàn thân vẫn căng thẳng như cũ, luôn cảm thấy người đàn ông sẽ tùy thời nhào tới, sau đó xé nát cô.

"Đi ra ngoài!"

Chung Bạch Nhã vung chậu rửa mặt của mình xuống, nhiều lần cảnh cáo nam nhân, nhìn thấy chân sau Phó Chi Diễn giẫm lên ngưỡng cửa dừng bước lui về phía sau, càng thêm cảnh giác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh: "Lập tức đi ra ngoài cho tôi, đóng cửa lại. ”

"Hửm?"

Không đợi Chung Bạch Nhã kịp phản ứng, thậm chí còn không thấy rõ nam nhân làm sao lại nhào tới, chờ cô tỉnh táo lại, bản thân đã lần nữa bị giam cầm trong ngực Phó Chi Diễn, chậu trên tay rầm một tiếng, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Cái loại áp bách cùng hít thở không thông này, lần thứ hai từ trên người nam nhân truyền tới, tựa hồ muốn gắt gao áp chế cô, đè ép cô không cách nào nhúc nhích.

"A..."

"Đi ra ngoài sao? Không được, tôi đã nói, đêm nay nhất định phải thao tiểu xử nữ nhỏ bé là em”

Phó Chi Diễn cơ hồ không cần tốn nhiều công sức, dễ dàng ôm lấy người phụ nữ đang sửng sốt, một tay khiêng lên vai mình, trời đất quay cuồng, Chung Bạch Nhã ôm bả vai anh chống đỡ, bị anh đẩy tới, dễ dàng đè lên giường, hai tay cũng bị anh đè lên mặt giường.

"Ưʍ..."

Chất lượng của chiếc giường này vốn không tốt lắm, bị bọn họ đè ép như vậy, phát ra tiếng kêu xấu hổ. Chung Bạch Nhã không muốn để cho người khác nghe được loại thanh âm dâʍ ɖu͙© này, chỉ có thể dừng lại giãy dụa.

"Còn chạy sao?"

Phó Chi Diễn bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, nhấc lên, khiến cả người cô quỳ gối trên mặt giường, anh theo đó đè lên, trói buộc tay cô kìm chế ở phía sau: "Không thích lén lút, thích ở chỗ này có phải không? Cũng tốt, tôi cũng không thích áp lực, thao thế này càng sảng ”

Nửa bên khuôn mặt Chung Bạch Nhã đều dán lên đệm giường, hai đầu gối quỳ trên ga giường, bị thân thể nặng nề của nam nhân từ phía sau đè tới, dần dần có chút hô hấp dồn dập, hơi thở cùng khoang miệng đều là hương vị nam nhân, hô hấp của cô từng chút từng chút dồn dập, giãy dụa thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, bị ép mở ra thân thể của mình.

"Phó Chi Diễn! Anh buông tôi ra. ”

"Làm xong sẽ thả."

Cổ tay người phụ nữ bị tay nam nhân giam cầm gắt gao, cổ tay có chút đau nhức, nửa người dưới lạnh lẽo, quần đã bị anh lột ra trước, ngay sau đó là qυầи ɭóŧ ren màu đen, không khí lạnh lẽo bám lên da, còn có tay anh, cũng trêu đùa trên cánh mông của cô.

"Phó Chi Diễn..."

Thanh âm của cô đã run rẩy, không chỉ bởi vì sắp xảy ra chuyện gì, còn nghĩ đến vật khổng lồ dưới thân anh, nếu thật sự tiến vào, cô có thể mất nửa cái mạng, phía dưới cô nhỏ như vậy, làm sao có thể tiếp nhận được đây?

Phó Chi Diễn đã cởϊ qυầи áo, thắt lưng cởi ra, bị anh dùng để trói cổ tay cô.

Chung Bạch Nhã bị anh bóp eo nhỏ từ trên giường nâng lên, quỳ gối ngồi trên giường, bị trói ở trên giường, vẫn đưa lưng về phía nam nhân như trước, trong không khí tựa hồ đều là hương vị nam tính độc quyền, tóc cô đã bị làm cho lộn xộn.

"Thả lỏng."

Anh vỗ mông cô, bàn tay trượt trên làn da trần trụi của cô, tiện tay cởi bra và áo khoác của cô, ném xuống gầm giường.