"Cút đi, đừng đυ.ng vào tôi!" Loại này quỳ gối ngồi trên giường, còn bị tư thế đè ép của anh khiến rất dâʍ ɖu͙©, Chung Bạch Nhã vừa cảm thấy xấu hổ, cũng có sinh lý không thoải mái, tay vẫn bị nam nhân trói chặt như cũ, cô chỉ đành cắn răng, buông lời tàn nhẫn hô một câu.
"Phó Chi Diễn, nếu anh dám tiếp tục, tôi nhất định sẽ hận chết anh, gϊếŧ anh"
Loại tình trạng hϊếp da^ʍ này là kiểu nhục nhã nữ nhân thanh cao như Chung Bạch Nhã.
Sự cường thế của Phó Chi Diễn, cùng với sự sỉ nhục mang đến cho cô, còn có từng bước từng bước của anh đến gần, chậm rãi đập nát mặt nạ lạnh lùng đã đeo trên mặt cô từ lâu, Chung Bạch Nhã chưa từng có cảm xúc căm hận mãnh liệt như vậy, cảm giác mình hình như hoàn toàn biến thành một người khác.
Chỉ nghĩ về nỗi đau khổ suốt những năm qua ở biên giới và sự cô đơn, lần đầu tiên Chung Bạch Nhã ở trước mặt một nam nhân khóc, cô bắt đầu cúi đầu khóc nức nở, nghĩ đến mấy năm nay mình cái gì cũng không có được, cuối cùng còn bị hϊếp da^ʍ, bị nam nhân đùa bỡn.
"Kẻ hϊếp da^ʍ! Kẻ hϊếp da^ʍ! ”
Cô khóc, vành đai bị trói trên tay không biết đã được cởi bỏ từ khi nào. Chung Bạch Nhã sau khi phát hiện còn kinh ngạc một chút, không nghĩ tới loại nam nhân này cư nhiên còn có chút tâm tư nhân từ, cô cũng bất chấp mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chật vật, mệt mỏi nằm sấp trên giường không nhúc nhích, nước mắt lưng tròng và rủa thầm anh.
Dù sao, tất cả những gì không nên nhìn đều bị anh nhìn thấy rõ ràng, cũng bị anh chơi đùa ngực, eo, bao gồm cả âʍ ɦộ nhỏ.
"Phó Chi Diễn, anh là kẻ hϊếp da^ʍ, anh đáng chết!"
Xem ra, bác sĩ Chung đã tức giận đến mức không chịu nổi.
"Yên tâm, tôi không hϊếp da^ʍ phụ nữ, tôi chỉ cưỡi nữ nhân." Phó Chi Diễn dán tới, miệng hạ lưu đến cực điểm, tay còn trượt vào trong mông cô, khiêu da^ʍ đến mức không chịu nổi, "Trừ phi, bác sĩ Chung, em cam tâm tình nguyện cho tôi thao”
Anh thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, nhìn bộ dáng nữ nhân thấp giọng khóc nức nở, ngược lại cảm thấy khó có được sự mới mẻ, Chung Bạch Nhã trước kia luôn lạnh như băng, đối đãi với người khác bằng thái độ cùng khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn tựa như một tảng đá, giống như ai cũng không tới gần được.
Chung Bạch Nhã làm cho anh có du͙© vọиɠ chinh phục, anh rất muốn khống chế nữ nhân thanh cao này, bất kể là thân thể, hay là tinh thần, cho dù cô có không cam lòng như thế nào.
"Chung Bạch Nhã, em đoán xem vì sao, hôm nay ra ngoài tìm em không phải Lâm Thành mà là tôi?"
Muốn thuần hóa cơ thể và trái tim phụ nữ không đơn giản chỉ dùng vũ lực.
Thời điểm nên cương thì phải cương, lúc cần mềm mại thì phải mềm mại, Phó Chi Diễn so với bất luận kẻ nào cũng hiểu rõ hơn hết, cứng mềm phải tồn tại song hành với nhau, hơn nữa, anh còn làm thành thạo.
Lúc trước mấy nữ nhân kia, đều từng người từng người ngã trên tay anh, đến bây giờ còn đối với anh một lòng một dạ, nhớ mãi không quên.
Những cô gái này, đều từng có tiềm năng hấp dẫn anh, diện mạo xinh đẹp, tính cách ôn nhu nhưng theo thời gian tiếp xúc lâu dài, điểm hứng thú lúc đầu kia cũng rất nhanh không còn, anh đương nhiên lựa chọn tách ra, tìm kiếm cuộc gặp gỡ mới mẻ tiếp theo.
Anh chỉ có thể dịu dàng lau khô nước mắt cho họ, giọng điệu tiếc nuối an ủi: "Tôi không xứng đáng với cô gái tốt như em, đi theo đuổi hạnh phúc thực sự của mình đi. ”
Các cô gái ấy đều nói, hận anh tàn nhẫn, vô tình, vô tâm, Phó Chi Diễn cũng biết, mình là một người xấu không gì sánh được, không ai có thể giữ chân anh.
Có lẽ, anh thật sự là người vô tâm và thiếu tình cảm, mới có thể ở trong đống nữ nhân thoải mái tự do xuyên qua, lá không dính vào người.
Vì ảnh hưởng từ mẹ nên anh có phần mê gái Trung Quốc, những người đẹp phương Đông. Chung Bạch Nhã chính là hình tượng nữ tử phương Đông điển hình, khuôn mặt không xinh đẹp như Bạch Tịnh, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, chỉ là tính tình lạnh lùng một chút, cao ngạo một chút, khó có thể tiếp cận một chút.
Bất quá có chút bất ngờ chính là, bác sĩ Chung mặt lạnh lùng cứng rắn còn có một mặt yếu đuối như vậy.
Lại nói tiếp, Chung Bạch Nhã là nữ nhân khiến anh dùng nhiều thời gian chinh phục nhất.
Có lẽ bác sĩ Chung so với những cô gái kia, quả thật có một chút đặc biệt, còn có cặp ngực to khiến anh rất thích.
Hiện tại nhìn thấy cô bị mình làm cho khóc, không hiểu sao cảm thấy còn rất đáng yêu. Phó Chi Diễn trong lòng nghĩ như vậy, vươn ngón tay chọc vào gò má cô, mềm mại ngoài dự liệu.
Chung Bạch Nhã lệ quang lóe lên trừng mắt nhìn anh một cái, thanh âm một lần nữa trở nên vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng vẫn là hình tượng rất xấu vừa nói vừa nấc.
"Anh còn muốn làm gì nữa? Ai biết anh lại dùng hoa ngôn xảo ngữ gì, loại nam nhân như anh liền hỏng từ trong xương cốt, chỉ có Lâm Thành mới có thể cảm thấy anh là người tốt. ”
"Đúng vậy, em nói không sai, tôi đương nhiên là người xấu."
Tay Phó Chi Diễn đương nhiên sờ lên bộ ngực lớn của cô, ngón tay tùy ý đùa bỡn bộ ngực trần trụi của người phụ nữ.
Bộ ngực của người phụ nữ ở trong không khí lộ ra nhũ hoa trắng nõn, ở trên bàn tay anh trông rất đẹp mắt, Chung Bạch Nhã bị trêu đùa có cảm giác tê dại, đặc biệt là khi anh kéo mạnh cả hai bên vυ' của cô, có chút đau nhưng cũng rất thoải mái, thiếu chút nữa khiến cô rêи ɾỉ ra tiếng, thế nhưng khát vọng bị anh đối đãi thô bạo hơn.
"Có thoải mái không?"
"Làm gì vậy? Đừng chạm vào tôi! ”
Chung Bạch Nhã muốn đẩy tay người đàn ông ra, Phó Chi Diễn lại càng dùng lực xoa ngực của cô, còn chủ động dán lên, cùng cô khỏa thân dán chặt vào nhau, chỉ có một tấm chăn mỏng đắp lên người hai người.
"Như thế nào? Đối với tôi không hài lòng sao? Dươиɠ ѵậŧ của tôi không bằng Lâm Thành sao? Bằng không bây giờ chúng ta bình luận một chút, dươиɠ ѵậŧ của tôi lớn hay của anh ta lớn? ”
"Anh không biết xấu hổ!"
Chung Bạch Nhã đã bị anh xoa đến kiều nộn ướŧ áŧ, khuôn mặt đỏ bừng, chăn theo động tác của anh phập phồng, bầu không khí càng thêm sắc tình.
Người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, lại dán lại, thanh âm khàn khàn gợi cảm: "Vừa rồi em đột nhiên đi như vậy, Lâm Thành vốn nói muốn tìm em, lại bị người trong bệnh viện gọi đi, nói là bệnh viện có mấy ca phẫu thuật chờ anh ta làm, ngay cả bạn gái như em mà anh ta cũng không quan tâm. Đoán xem, ai đã gọi anh ta đi? ”
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Đối diện với đôi mắt quật cường của người phụ nữ, Phó Chi Diễn tàn nhẫn nhếch môi mỏng, trong lời nói mang theo lãnh khốc thẳng thắn: "Em cũng đừng nói với tôi là em chưa từng hoài nghi quan hệ giữa anh ta và y tá Tiểu Ngô kia. Chung Bạch Nhã, em thật sự là đồ ngốc sao?"
"Bây giờ có lẽ bọn họ còn đang chơi đồng phục play với y tá kia trong bệnh viện, tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng loại cảnh này có bao nhiêu hương diễm, nóng bỏng, lại có bao nhiêu nhiệt tình bắn ra bốn phía. Em nói xem anh ta đã bao giờ xuất tinh trong khi làʍ t̠ìиɦ với cô y tá đó không?"
"Anh ấy không phải loại người như thế"
Trái tim Chung Bạch Nhã phảng phất như nứt ra một vết thương không nhỏ, gắt gao cắn môi, kỳ thật có một số việc, sớm nên mơ hồ đoán được đáp án, chỉ là thời gian dài bảy năm khiến cô tình nguyện tự lừa mình dối người cũng không đánh cược nổi.
Nếu như.... nếu như cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở biên giới, Lâm Thành sẽ hối hận sao?
"Tôi nói bậy?"
Phó Chi Diễn nở nụ cười, nắm cằm cô, lời nói nhẹ nhàng: "Chung Bạch Nhã, đừng để tôi cảm thấy em thật sự rất nhàm chán”
Trong mắt Chung Bạch Nhã có chút chua xót, cố nén không phát tác, chỉ trả lời một câu
"Cho dù là thật đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của tôi và anh ấy, liên quan gì đến anh?"