Áo sơ mi trên lưng Chung Bạch Nhã dính đồ ăn, Lâm Thành cẩn thận rút khăn giấy ra định lau cho bạn gái một chút, Chung Bạch Nhã vốn có chút chột dạ, khi tay hắn tới gần cô lại có chút tránh né.
"Sao lưng bị dính nước, còn bị một mảng lớn?"
Phó Chi Diễn ngồi bên cạnh Chung Bạch Nhã, chỉ cách đó một bước, Lâm Thành cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, khi bàn tay cầm khăn giấy của Lâm Thành xuất hiện trong tầm mắt của cô, trong không khí tựa hồ dần dần tràn ngập một loại cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông.
"Hả? Có thể vô tình cọ vào. Không cần lau, khăn giấy lau sẽ không sạch được”
Chung Bạch Nhã trốn tránh, đầu óc cũng rối loạn, sau khi đáp Lâm Thành một câu, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh vừa rồi cô bị Phó Chi Diễn đè lên bàn ăn, còn bị anh đùa ra một tư thế xấu hổ, sắc mặt không khỏi lại nóng lên.
Hơn nữa, qυầи ɭóŧ của cô còn ở trong túi Phó Chi Diễn, vẫn còn ướt, loại vật dụng cá nhân hương diễm này rất dễ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, Chung Bạch Nhã kẹp chặt chân mình, hận không thể lập tức về nhà mặc qυầи ɭóŧ vào.
Bên trái là bạn trai của mình, bên phải là người đàn ông có quan hệ mập mờ với cô, Chung Bạch Nhã có ảo giác bị kẹp giữa bọn họ khiến cô tiến thoái lưỡng nan. Bầu không khí trong phòng im lặng đến khó hiểu, thậm chí đến mức xấu hổ, cô càng ngày càng chột dạ, cảm thấy nếu mình ở lại lâu hơn nữa, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
"Lâm Thành, em muốn trở về trước thay áo sơ mi, anh tiếp tục ở lại ăn cơm với em trai và Bạch Tịnh đi."
Lâm Thành kinh ngạc ngẩng đầu lên một chút, thấy bạn gái lấy lý do thay quần áo, cũng chỉ gật đầu không nghĩ: "Được, em về trước đi, đợi lát nữa bọn anh ăn cơm xong, sẽ trở về tìm em”
"Ừm."
Thẳng đến khi đi ra khỏi nhà hàng một đoạn thật dài, Chung Bạch Nhã vẫn thẳng lưng không có thả lỏng qua, ngay cả mỗi một dây thần kinh trong cơ thể, huyệt thái dương cũng có chút sưng đau.
Chung Bạch Nhã nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đi giày cao gót, đi trên con đường yên tĩnh, gió thổi qua đã tản đi mái tóc dài lộn xộn của cô, tựa hồ cũng thổi lên một số quá khứ và ký ức trong đầu cô.
Lúc học đại học, bạn cùng phòng nói cô là liếʍ cẩu của Lâm Thành, cũng bởi vì Lâm Thành có khuôn mặt rất đẹp, lại chủ động mời cô cùng tham gia tương tác trong một lần tụ tập bạn học.
*Liếʍ cẩu: là người ta không thích mà còn mặt dày đi tán.
Mặc dù đã ở bên nhau vài năm nay, nhưng những người bạn cùng phòng đều cảm thấy chẳng khác gì những năm Chung Bạch Nhã yêu đơn phương, chỉ là hiện tại có thêm thân phận bạn gái mà thôi.
Rất nhiều người đều nói bề ngoài cô lạnh như lùng, khó gần, nhưng bọn họ cũng không biết, trong lòng Lâm Thành còn lạnh lùng hơn, anh chỉ đeo một chiếc mặt nạ ôn hòa, vĩnh viễn cùng cô duy trì một khoảng cách nhất định.
Cô bắt đầu thích Lâm Thành từ năm 20 tuổi, mãi cho đến năm 27 tuổi, tâm tình vắng lặng người phụ nữ bôn ba, cuối cùng cô cũng mệt mỏi, không muốn vì một câu nói của Lâm Thành mà cao hứng như một người điên, hoặc là tâm tình sa sút cả ngày, nhiều lần nghi kỵ, thăm dò tâm tư của hắn, ngay cả chuyện kết hôn lớn như vậy, vẫn là Lâm Thành thuận miệng nói một câu, đến bây giờ cũng chưa từng cùng cô thương lượng.
Kỳ thực không ai sinh ra đã là một hòn đảo cô đơn, mỗi người đều cần có người khác đến sưởi ấm, cô cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, không phải là khối băng tạo ra, cũng sẽ hy vọng có người đàn ông đến sưởi ấm cho cô, mà không phải vĩnh viễn chỉ có thể cùng Lâm Thành cách một khoảng cách lạnh như băng, cô thật sự rất không có tiền đồ, kéo dài đến bảy năm mà ngay cả một câu chia tay cũng không có dũng khí nhắc tới.
Phó Chi Diễn.
"Bác sĩ Chung, thật ra trong lòng em rất muốn bị tôi xâm phạm phải không?"
"Thẹn thùng cái gì? Tất cả những gì em không có được với anh trai tôi, tôi sẽ giúp em trải nghiệm”
......
Khi cái tên này từ trong đầu Chung Bạch Nhã hiện lên, cô lại nhịn không được run rẩy một chút, tựa hồ nóng đến trong lòng, cô nhớ tới những lời anh nói bên tai, Phó Chi Diễn liếc mắt một cái nhìn thấu tâm lý yếu ớt của cô, chính xác bắt lấy nhược điểm của cô.
"Bác sĩ Chung, nếu tối nay em đi cùng tôi, tôi sẽ buông tha cho em, thế nào?" Trong mắt Phó Chi Diễn, dòng chảy càn rỡ tùy ý.
Người đàn ông này, không thể trêu chọc.
Nếu Lâm Thành chỉ làm cho thế giới của cô dần dần trở nên hoang vu, như vậy Phó Chi Diễn nhất định đang khiến cô tan thành cát bụi ở thế giới của anh, anh em bọn họ đều huyết mạch tương liên, cùng chảy nửa dòng máu giống nhau, chỉ có điều người này sẽ tàn nhẫn hơn người kia mà thôi.
Hơn nữa, thân thể của cô ở dưới tay Phó Chi Diễn có biến hóa rất vi diệu, làm cho cô cảm thấy xấu hổ.
Chung Bạch Nhã sau khi về đến nhà, càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết, sau khi mặc qυầи ɭóŧ mới, bắt đầu đóng gói quần áo cùng các vật dụng khác của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cách duy nhất cô nghĩ đến chính là chạy trốn.
Ngắn ngủi vài phút, Chung Bạch Nhã liền chuẩn bị xong vật dụng sinh hoạt mình cần, xách vali đi ra ngoài, tính toán định quay về thành phố trước, sau đó sẽ gọi điện cho Lâm Thành nói mình tạm thời có việc gấp.
Tất cả mọi thứ, đều chờ nhân vật phản diện Phó Chi Diễn mang theo bạn gái của anh ta đi rồi nói sau.
Chung Bạch Nhã dùng chứng minh thư mua vé xe buýt, tính toán đi là đi tàu hỏa về quê, trước tiên về nhà mẹ tránh một chút, thời tiết khô nóng, hơn nữa muỗi đốt, nữ nhân ngồi xe của thôn dân trong trấn đến bến xe, một mảnh da thịt đều đỏ, có chút ngứa ngáy.
"Bác sĩ Chung, cô nên mua vé ngày mai đi, muộn quá rồi, nguy hiểm lắm, sẽ gặp phải người xấu."
Dân làng mộc mạc nhắc nhở một câu, mọi người bình thường chỉ cần hơi đau đầu nhức óc sẽ đều đến chỗ bác sĩ Chung khám bệnh, Chung Bạch Nhã tuy rằng nghiêm túc hơn nữa có chút hung dữ, gặp phải thôn dân không xếp hàng hoặc gây sự sẽ rất không khách khí, nhưng mọi người đều biết cô là một bác sĩ rất tốt, nghiêm túc chịu trách nhiệm.
"Được, cám ơn A Bá."
Chung Bạch Nhã nhìn sắc trời hoàn toàn tối đen, cũng không dám tiếp tục mạo hiểm, chỉ có thể ở nhà dân làng phụ cận trước, ngày mai lại lên xe, chỉ là Chung Bạch Nhã tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Phó Chi Diễn cư nhiên lại tự mình tới bắt cô, hơn nữa bước chân lại nhanh như vậy.
Kỳ thật ngay cả Bạch Tịnh cũng có chút nghi ngờ, vì sao Phó Chi Diễn muốn đi tìm chị dâu, việc này không phải anh trai Phó Chi Diễn nên làm sao? Hơn nữa Chung Bạch Nhã đã đến nhà ga, hiện tại an toàn, còn tìm cô ấy trở về làm gì?
Bạch Tịnh hỏi, Phó Chi Diễn lại nửa chữ cũng không để ý tới cô.
"Lý A Bá, bác sĩ Chung ở nhà chú đúng không?"
Lý A Bá nhìn thấy người đàn ông anh tuấn dáng người cao gầy cao ngất, khuôn mặt khuôn mặt lạ và lịch thiệp, hơn nữa lại rất lịch sự, trong lòng cũng không có phòng bị gì, nhiệt tình nói: "Cậu tới tìm bác sĩ Chung à? cô ấy ở nhà tôi, cậu có việc có thể lên tìm. ”
"Được, cám ơn A Bá."
Phó Chi Diễn nhìn mắt nhà sàn, liếʍ khóe miệng, giày da giẫm lên sàn gỗ, không nhanh không chậm đi lên lầu, đợi lát nữa Chung Bạch Nhã nhìn thấy mặt anh, gương mặt kia sẽ đen như than, chắc chắn sẽ biến sắc, loại phản ứng có thể này, làm cho anh cảm thấy thú vị, thậm chí còn có chút cảm giác thú vị săn mồi của người thợ săn, từng bước tới gần.
Chung Bạch Nhã thật sự khiến anh mở rộng tầm mắt, anh cũng đoán được cô có muôn ngàn loại phản ứng, lại duy duy không nghĩ tới, cô cư nhiên dám ở dưới mí mắt anh chạy trốn, cũng không sợ anh bắt được, trực tiếp làm cô đến chết ở trên giường.