Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 76: Xuyên thành vật hy sinh mang thai nhãi con trong văn mạt thế

Ném đầy rồi hắn còn nhíu mày, như thể đang ngại giỏ quá nhỏ.

Diêu Dực: “…” Anh Từ ơi anh ném vào giỏ của em nè, ném đầy rồi em có thể đổ vào không gian. Dù sao cũng là tài sản chung của cả đội, về sau mọi người cùng ăn.

Lâm Không Lộc không phải người mù, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy hành động của Giang Từ.

Y mím môi cười, cố tình tụt lại phía sau khi xuống núi. Quả nhiên Giang Từ cũng thả chậm bước chân, đi cuối cùng, như phải vì người đằng trước mà làm cảnh giới.

Lâm Không Lộc ho nhẹ một tiếng, khẽ hỏi: “Cái đó, ngày mai mọi người rời đi rồi sao?”

Giang Từ nhàn nhạt nói “Ừm”.

“Vậy em có thể đi cùng các anh không?” Lâm Không Lộc lập tức hỏi.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn Giang Từ như một con thú nhỏ sợ bị bỏ rơi, vẻ mặt thận trọng cùng chờ mong.

Giang Từ hơi khựng lại, nghiêng đầu liếc y rồi vô cảm nói: “Sao họ Tống không lái Lamborghini mang cậu đi cùng? Không cần cậu nữa?”

“Anh ——” Lâm Không Lộc nghẹn họng, tựa như bị hắn làm tức giận, xấu hổ buồn bực mà nói không lựa lời: “Ngày đó anh cắm cho Tống tiên sinh một cái sừng, đương nhiên ngài ấy sẽ không mang em đi cùng rồi.”

Khuôn mặt vô cảm của Giang Từ lập tức trở nên lạnh lùng, trực tiếp bóp gãy thanh kim loại bên cạnh hắn.

Hắn cắm sừng cho họ Tống? Hừ, chẳng lẽ không phải họ Tống cướp người của hắn, cắm sừng cho hắn à?

Nhưng thiếu niên dường như cũng rất tức giận với lời nói của hắn, sau khi nói câu “cắm sừng” như đang giận dỗi thì đỏ mắt đi về phía trước.

Y cõng giỏ tre, không rên một tiếng, nhìn… trông thật đáng thương.

Giang Từ lặng im một lúc, bỗng tiến tới xách giỏ tre của y, nhưng vẫn lạnh mặt, giọng điệu không chút dao động: “Cậu có thể nói vì sao tôi nên dẫn cậu đi cùng, nếu lý do chính đáng thì cũng không phải là không thể suy xét.”

Nói xong, hắn lại có vẻ hơi phiền muộn.

Cố ý tới thành phố C một chuyến còn không phải bởi vì không buông được thiếu niên sao? Vốn định mang y đi cùng, nhưng sao lời vừa nói ra lại thành như vậy?

Là muốn lấy lại mặt mũi, hay là không cam lòng? Cảm thấy bản thân chỉ là lựa chọn tốt nhất tiếp theo sau khi bị “kim chủ” vứt bỏ?

Thiếu niên tựa hồ không phát hiện giọng điệu cứng ngắc của hắn, còn tưởng hắn thay đổi thái độ, lập tức nói: “Em mang thai con của anh mà, anh không nên chịu trách nhiệm sao?”

Giang Từ: “…” Chuyện này sao còn chưa kết thúc.

“Bịa ra một lý do đàng hoàng đi.” Hắn lãnh đạm nói, hiển nhiên không tin chuyện mang thai, cảm thấy thiếu niên không muốn, chỉ là nói cho có lệ.

Lâm Không Lộc: Con mẹ nó… Quên đi, vẫn nên dùng sự thật để nói chuyện.

Y nhớ ra hôm nay mình có mang theo que thử thai, bỗng nói: “Anh đợi chút.”

Y đưa xẻng đào khoai cho Giang Từ rồi móc que thử thai cho đối phương nhìn, sau đó chạy đến bên một gốc cây nhỏ, cúi đầu cởi cúc quần…

Giang Từ: “…”

Hắn lập tức xoay người, đưa lưng về phía thiếu niên. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, sợ trong rừng cây có nguy hiểm đột phát nên lại vội vàng quay người lại.

Lâm Không Lộc nhanh chóng xong xuôi, vì không có nước rửa tay mà thói khiết phích của y lại phát tác, có chút ghét bỏ tay mình.

“Nè.” Y cầm que thử thai cho đối phương xem, nhấn mạnh: “Hai vạch.”

Giang Từ trầm mặc, một lúc sau hắn nói: “Có lẽ cậu bị ung thư tinh hoàn.”

Lâm Không Lộc: “?” Ung, ung thư cái gì?

“Ung thư tinh hoàn.” 0687 phổ cập khoa học giúp y: “Que thử thai chủ yếu đo nồng độ β-hCG (human chorionic gonadotropin/chất hướng sinh dục màng đệm người), loại hormone này sẽ tăng lên trong cơ thể và nướ© ŧıểυ của phụ nữ đang mang thai, còn nam giới thì hormone này cũng có thể tăng lên nếu mắc loại ung thư gì gì kia, có xác suất xuất hiện hai vạch1.”

Lâm Không Lộc: “…”

Sắc mặt Giang Từ phức tạp, tưởng rằng y bị đả kích, an ủi: “Bệnh này không khó chữa, sau khi khỏi cũng sẽ không ảnh thưởng chức năng.”

Lâm Không Lộc: Chữa bà anh!

Y tức chết, giật lại xẻng nhỏ, lại giật giỏ tre, tự mình vác rồi hầm hừ bỏ đi.

“Lấy cái xẻng về là được rồi, cứ để hắn vác giỏ đi.” 0687 kiến nghị: “Cậu còn đang hoài bé con đó, không thể mang nặng đâu.”

Tuy giỏ tre cũng không nặng lắm, nhưng mới có hai tháng, lỡ đâu có chuyện gì thì sao.

“Hoài cái rắm, sảy thì thôi.” Lâm Không Lộc cả giận.

“Ấy ấy, không thể nói thế được, lỡ bé con nghe được thì không tốt đâu.” 0687 lại khuyên.

“Nghe được? Nếu nó thật sự có thể nghe thấy thì nó nên chuyển hộ khẩu vào bụng thằng cha khác của nó đi, để tên kia mở mang tri thức xem cái gì gọi là ung thư.” Lâm Không Lộc tức giận nghiến răng nghiến lợi.

0687: “…”

Vì chuyện này mà Lâm Không Lộc không phản ứng với Giang Từ cả dọc đường đi, buổi tối nấu cơm cũng không chuẩn bị phần của đối phương.