Cũng may Giang Từ không định ăn, hắn đốt lửa ngoài sân, nướng mấy củ khoai nhỏ, rắc chút muối tiêu.
Bên trong biệt thự, đám người Diêu Dực nhìn khoai tây hầm, măng trộn, rau xào phong phú trên bàn, sau đó nhìn Giang Từ đang nướng khoai bên ngoài, còn nướng đen chúng, còn nhíu mày lột vỏ ăn, bỗng nhiên cảm thấy hơi tội lỗi.
Ở đây họ được ăn no uống say, để một mình anh Từ bên ngoài chịu khổ, có phải không được tốt lắm hay không?
“Anh Từ đắc tội cậu Lâm à?” Nhân lúc Lâm Không Lộc vào bếp bưng canh, Từ Giai Giai nhỏ giọng hỏi.
“Không phải đã đắc tội từ sáng sớm hả?” Điền Ngọ nói.
Từ Giai Giai: “Nhưng không phải giữa trưa đã làm hòa rồi sao? Anh Từ còn giúp cậu Lâm đào khoai nữa.”
Diêu Dực: “Không hiểu, nhưng hình như họ đã biết nhau từ trước rồi.”
“Vậy cậu Lâm có đi cùng chúng ta không?” Điền Ngọ có chút mong đợi, nói: “Cậu ấy nấu cơm ngon hơn nhiều so với Giai Giai và Hạ Oánh.”
Cặp anh em sinh đôi trong đội lập tức gật đầu, anh trai Triệu Minh tán đồng: “Đặc biệt là cơm chị Giai Giai nấu, như nấu nước í.”
“Ừm ừm.” Em trai Triệu Phàm phụ họa theo: “Chị Hạ Oánh làm khá hơn chút.”
Hai người đẹp nghe vậy lập tức búng trán mỗi người.
“Có ăn là đã tốt, còn bắt bẻ?” Từ Giai Giai tức giận.
Hạ Oánh: “Về sau hai người tự mà làm.”
“Quan trọng là” Diêu Dực uống ngụm canh, bổ sung: “Nếu cậu Lâm có thể đi cùng bọn mình, vậy buổi tối anh Từ sẽ không đi tìm cương thi nữa.”
Những người khác: “À….”
Lỡ đâu tối qua chỉ là trùng hợp thì sao? Hơn nữa cũng không nên để cậu Lâm làm thế thân cho cương thi chứ?
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này nên mọi người đột nhiên không thể ngủ được vào ban đêm.
Ngoại từ đôi song sinh phụ trách gác đêm, những người khác cũng đều ngồi trên sô pha phòng khác, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.
Lâm Không Lộc lên lầu từ sớm, nhưng y cũng không ngủ.
“Nếu tôi lại ngủ mất thì cậu nhất định phải đánh thức tôi đấy.” Y nhắm mắt nói với hệ thống: “Bắt trộm bắt cướp, đêm nay nhất định phải bắt tại chỗ.”
Qua một giờ sáng, mấy người trong phòng khách vô thức nín thở. Chẳng mấy chốc, cửa xe mở ra, quả nhiên Giang Từ lại đỏ mắt xuống xe.
“Đậu xanh rau má, đến rồi.” Diêu Dực che miệng theo bản năng, trốn sau sô pha.
Điền Ngọ là một chàng trai khá lớn, vậy mà cũng núp sau ghế giống anh ta.
“Nhìn xem chút tiền đồ của mấy người này.” Từ Giai Giai khinh thường: “Không phải chỉ là mộng du sao.”
Trừ Diêu Dực và Điền Ngọ thì những người khác đều chưa từng thấy bộ dáng “mộng du” của Giang Từ.
Từ Giai Giai cũng không cảm thấy đáng sợ, thậm chí còn có chút tò mò. Nhưng khi cô ngước nhìn đôi mắt đỏ như máu của Giang Từ xuyên qua cửa sổ, hô hấp của cô đột nhiên ngừng lại.
Nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn khiến cô run rẩy không thể kiểm soát, tựa như bị một cương thi cấp cao nhìn thẳng, không thể chạy thoát.
Không không, cho tới nay bọn họ gặp phải cương thi mạnh nhất cũng không cho người ta cảm giác khủng bố như vậy. Không không không, cô đang nghĩ gì vậy, anh Từ là người mà, sao lại lấy cương thi để so sánh?
Giống như đêm qua, Giang Từ thuần thục mở cửa biệt thự, làm lơ mọi người trong phòng khách, đi thẳng lên lầu ba.
Khi hắn bước vào, không khí tưởng chừng như đọng lại. Sau khi hắn bước qua, mọi người mới dám hô hấp tiếp.
Tiểu đội mộng du thở phào: “…” Cảm ơn anh Từ đã coi chúng em như không khí.
Nhưng ngay sau đó, Giang Từ đã ôm thiếu niên đi xuống tầng.
Lại đi ngang qua phòng khách, bước chân hắn hơi dừng lại, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ lòm nhìn mọi người trong tiểu đội. Hầu kết hắn lên xuống, trong mắt hiện lên một tia khát máy, giống như con sói đói đang nhìn chằm vào đống cừu non đang chờ bị làm thịt.
Ban ngày thằng ngu kia hình như chưa ăn gì, hắn đói bụng.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên trong lòng khẽ động, hắn lập tức quay đầu, sự lạnh băng trong đôi mắt đỏ ngầu biến thành dịu dàng, cần thận dỗ dành: “Bảo bảo đừng sợ…”
Vừa dỗ, hắn vừa ôm thiếu niên rời khỏi phòng khách, đi về phía chiếc xe địa hình.
Sau khi hắn rời đi một lúc lâu, trong phòng khách không ai dám phát ra âm thanh, mãi đến khi có người không nhịn được đánh một quả rắm, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
“Ặc, ban ngày ăn nhiều củ cải quá.” Điền Ngọ ngượng ngùng thừa nhận.
Mọi người: “…” Cảm ơn chú đợi anh Từ đi rồi mới thả.
Từ Giai Giai “Oa” một tiếng, suýt chút nữa khóc: “Vừa rồi tôi còn tưởng rằng mình sắp chết, mọi người biết không?”
Những người khác sôi nổi gật đầu, họ biết, vì họ cũng cảm thấy như vậy.
“Diêu Dực, trước đây một mình ông đυ.ng phải không sợ à?” Triệu Minh hỏi.
Diêu Dực: “… Trước đây không phải ngày nào cũng mộng du, gần đây mới trở nên thường xuyên hơn. Hơn nữa lúc ban đầu cũng không đáng sợ đến vậy, may mà vừa rồi cậu Lâm giật mình.”