Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 75: Xuyên thành vật hy sinh mang thai nhãi con trong văn mạt thế

Nhưng nếu không nói, thì cũng không nên để cậu Lâm phải đội nồi, đặc biệt là khi họ còn ăn đồ của cậu Lâm, ở lại nhà cậu Lâm…

“Có gì phải do dự, anh không thấy sao?” Lâm Không Lộc nhíu mày.

Diêu Dực ấp úng, đúng thật là muốn nói không thấy. Nhưng bấy giờ Giang Từ cũng xuống xe, lãnh đạm nhìn anh ta, lạnh lùng bảo: “Nói.”

Diêu Dực sợ tới mức run người, nháy mắt nhớ tới nỗi sợ hãi chi phối hôm qua, vô thức nói: “Là, là Điền Ngọ có chứng mộng du, nửa đêm bế cậu Lâm lên trên xe.”

Lâm Không Lộc: “…”

Giang Từ: “…”

Lầu hai, Điền Ngọ vừa dậy, đúng lúc đẩy cửa sổ ra: “???”

Sao lại thành cậu ta ôm rồi? Không thể bắt nạt người thành thật vậy chứ?

Thấy vậy, Diêu Dực đứng dưới lầu liều mạng nháy mắt ra hiệu với cậu, đôi mắt cũng sắp có chứng co giật.

Điền Ngọ hiểu ý anh ta, không thể để lộ chuyện Giang Từ có chứng mộng du, vì vậy ủ rũ thừa nhận: “Hình như đúng là tôi bị mộng du.”

Từ Giai Giai vừa lúc ngáp cái ra khỏi biệt thự, nghe vậy ngẩng đầu theo bản năng: “Ơ, lão Điền cũng bị mộng du à?”

Lâm Không Lộc: “…” Cũng? Còn có ai bị?

Đương nhiên y nghe được ra Diêu Dực cố ý che đậy, thấy thế cũng không vạch trần, khẽ hừ một tiếng, giả bộ tức giận rời đi.

Diêu Dực chột dạ, vẻ mặt cũng trở nên có phần nôn nóng. Anh ta muốn đuổi theo để giải thích nhưng thấy Giang Từ đứng cạnh xe khẽ cau mày, tựa hồ phát hiện ra điều gì nên lại không dám quá lộ liễu.

Cũng may Từ Giai Giai nhận ra điều khác thường, bèn kéo anh ta vào phòng khác rồi nhỏ tiếng hỏi: “Sao vậy? Bầu không khí kỳ kỳ, hình như cậu Lâm cũng nổi giận rồi.”

Diêu Dực nhanh chóng kể lại cho cô, rồi nói với vẻ mặt cay đắng: “Không phải do tôi sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh Từ sao, đừng thấy anh ấy bình thường vào ban ngày vậy mà lúc mộng du… dường như rất si ngốc.”

Rõ ràng là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi tổn thương từ tình yêu.

“Hiểu.” Từ Giai Giai gật đầu, nhưng rất nhanh lại nói: “Nhưng cũng không thể vứt nồi cho lão Điền chứ, hơn nữa cũng nên giải thích rõ ràng với cậu Lâm nữa.”

“Không phải tôi đang muốn đi giải thích đây sao.” Diêu Dực nói.

“Thôi, đừng nhúc nhúc, để tôi đi.” Từ Giai Giai vỗ vỗ vai anh ta, ngăn lại.

Là một cô gái, cô cảm thấy có lẽ mình có thể hiểu tâm trạng của cậu Lâm hơn. Đang ngủ mà vô duyên vô cớ bị bế lên giường người khác, sau khi tỉnh dậy còn có khả năng sẽ bị đối phương hiểu lầm là trèo giường. Nếu chuyện này xảy ra với các cô gái như cô thì quả thực không thể chịu nổi!

“Khụ khụ, cái đó…. Cậu Lâm, cậu không sao chứ?” Cô gõ cửa phòng ngủ tầng ba, cẩn thận hỏi.

Lâm Không Lộc mở cửa, mỉm cười với cô: “Tôi không sao, chị Giai Giai có việc gì sao?”

“À, tôi muốn giải thích với cậu một chút, thật ra tối hôm qua… là anh Từ đã bế cậu lên xe.” Từ Giai Giai khó khăn nói “Nhưng cậu đừng trách anh ấy, anh ấy cũng không biết mình bị mộng du.”

Lâm Không Lộc: Lại là mộng du? Mấy người đây là tiểu đội mộng du à?

“Ầy, nên nói thế nào đây.” Từ Giai Giai gãi gãi tóc, kết luận ngắn gọn: “Là do lúc trước anh Từ có cảm tình rất sâu đậm với một người, nhưng sau đó chia tay, có lẽ bây giờ đã chết, hình như còn biến thành cương thi rồi.”

Lâm Không Lộc: “?” Chị nói ai đã chết?

“Anh Từ rất đau khổ, mắc chứng mộng du, mỗi đêm đều muốn đi tìm người đó. Tối hôm qua có lẽ anh ấy đã coi cậu như người đó nên mới ôm cậu lên xe.” Từ Giai Giai cẩn thận giải thích: “Vậy nên, cậu đừng so đo với anh ấy.”

Lâm Không Lộc: “Ừm, tôi không so đo với người đầu óc không tốt.”

Từ Giai Giai: “…” Hình như có chỗ nào không đúng, nhưng hình như cũng không có chỗ nào không ổn.

*

Sau khi ăn sáng, tiểu đội Giang Từ định rời đi. Nhưng Diêu Dực nghe nói trên núi có khoai tây nhỏ, khoai lang nên muốn đào một ít.

Dù sao bây giờ là tận thế, đồ ăn không dễ kiếm, có thể tích trữ một ít cũng tốt. Dị năng của anh ta là không gian, không sợ đồ nhiều mà chỉ sợ đồ ít. Huống chi họ còn ăn không ít khoai cậu Lâm tích trữ, chẳng phải nên đào một ít cho người ta sao?

Giang Từ vẫn luôn ở trong xe, bữa sáng của hắn vẫn là lương khô. Nhưng thật kỳ lạ, sáng nay hình như hắn có vẻ không đói lắm, rõ ràng tối qua cũng không ăn bao nhiêu.

Hắn cau màu, vô thức nghĩ đến hộp thức ăn trống rỗng, chẳng lẽ….

Không thể, hắn tuyệt đối không thể.

Khi Diêu Dực nói muốn lên núi, sắc mặt Giang Từ đang rất khó coi, nhưng nghe xong cũng không phản đối, còn mở cửa xe, nhàn nhạt nói: “Tôi đi cùng.”

Diêu Dực được thương mà sợ, nghĩ thầm: Anh Từ à, đôi tay của ngài phải giữ lại để gϊếŧ cương thi, sao có thể giúp bọn em đào măng, đào khoai được? Bọn em tự đào là được.

Nhưng rõ là anh ta nghĩ quá nhiều. Sau khi lên núi, Giang Từ đã ném tất cả những thứ hắn đào được vào chiếc giỏ tre của Lâm Không Lộc.