Diêu Dực và Điền Ngọ trơ mắt nhìn Giang Từ đi đến, nhìn hắn bế người rời đi, họ không dám thở mạnh một chút nào.
Mãi đến khi Giang Từ đi ra sân ôm người vào trong xe, Diêu Dực mới vỗ ngực khoa trương: “Má ơi, vừa rồi ánh mắt anh Từ làm tôi sợ chết mất, nhìn còn đáng sợ hơn cương thi nữa.”
Điền Ngọ có chút thật thà chất phác, do dự hỏi: “Chúng ta không đi đánh thức anh ấy à? Lần này chúng mộng du hình như còn tệ hơn trước.”
Trước đây nhiều nhất là đi tìm người khắp nơi, không, nói chính xác là tìm nhóc cương thi. Giang Từ mộng du dường như cho rằng người yêu của hắn là cương thi. Nhưng lần này thì khác, lần này hắn trực tiếp ôm người đi.
“Theo tôi ấy, triệu chứng rõ ràng đã giảm bớt.” Diêu Dực chống cằm phân tích: “Chú xem, trước đây thì đi tìm cương thi khắp nơi, rất dễ bị cắn. Giờ xác định rõ mục tiêu, cũng sẽ không bị cắn, như vậy không phải an toàn hơn rất nhiều sao?”
“….. Tôi thấy nếu cậu Lâm tỉnh lại cũng có thể sẽ cắn anh ấy.” Điền Ngọ ngập ngừng.
“Thế không sao, cậu Lâm không phải cương thi, cắn miếng thì nhiều nhất là đau một hồi thôi. Tôi đoán là anh Từ coi cậu Lâm như thế thân rồi. Cậu Lâm có làn da trắng, ngoại hình rất đẹp, còn rất giống một cô gái, hơn nữa dáng người cũng có hơi giống với những nhóc cương thi mà lúc trước anh Từ tìm.” Diêu Dực phân tích.
Hai người nói xong, lại xuyên qua cửa sổ quan sát chiếc xe địa hình một hồi, thấy không có động tĩnh mới dần thả lỏng, không để ý đến nữa.
*
Trong xe địa hình, ghế sau đã được gập xuống, được trải đệm biến thành một chiếc giường đơn giản.
Giang Từ nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống nệm, để nửa người trên của y dựa vào lòng mình, đôi mắt màu máu tràn ngập sự dịu dàng, khẽ nỉ non: “Bảo bảo, bảo bảo…”
Không biết vì sao mà Lâm Không Lộc ngủ rất sâu. 0687 gọi y vài lần cũng không đánh thức được y đành thở dài bỏ cuộc.
Giang Từ chạm vào gò má trắng nõn của thiếu niên, lại nhéo tai mèo nhỏ trên bộ đồ ngủ rồi thỏa mãn ôm chặt cậu: “Bảo bảo, cuối cùng ta cũng tìm được em rồi.”
“Sao em có thể ở cạnh con người chứ? Bọn chúng sẽ tổn thương em…”
“Thôi, nếu em thích thì không gϊếŧ chúng nữa, để cho em chơi. Nhưng bảo bảo đừng chỉ chơi với chúng mà quên mất ta…”
Biểu cảm của Giang Từ ngày càng dịu dàng, khi nói “đừng quên ta”, trong con ngươi đỏ lòm của hắn ấy vậy mà hiện lên một chút tủi hờn.
*
Hôm sau, Lâm Không Lộc tỉnh dậy phát hiện mình không nằm trên chiếc giường êm ái mà đang ở trong chiếc xe nhỏ hẹp, y hoàn toàn ngây ngốc.
Từ từ, hình như y còn đang bị ai đó ôm chặt vào lòng?
Y cứng ngắc quay đầu, sau đó, y thấy hầu kết gợi cảm và chiếc cằm duyên dáng của Giang Từ.
Dường như cảm nhận được động tĩnh trong lòng, Giang Từ cũng mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là hai chiếc tai mèo con trên mũ áo ngủ, sau đó là khuôn mặt ngây ngốc ngẩn ngơ của thiếu niên.
Giang Từ: “…”
Lâm Không Lộc: “?!”
Hai người “bụp” tách ra, Giang Từ hiếm thấy mà kinh ngạc, nhíu mày: “Sao cậu…”
Lâm Không Lộc còn khϊếp sợ hơn cả hắn, xù lông nói: “Sao em lại ở trên xe? Anh, anh đã làm gì tối qua?”
Giang Từ nhíu mày, lát sau, vẻ mặt hắn lại trở về lãnh đạm thường ngày, nói: “Không phải cậu nghĩ nửa đêm tôi bế cậu đến chứ?”
Lâm Không Lộc: “Chẳng lẽ không phải à?”
“Hừ, suy nghĩ kỳ quặc.” Hiển nhiên Giang Từ không cảm thấy mình sẽ làm ra loại chuyện này, liếc y một cái rồi bảo: “Nếu không phải do cậu cố ý, vậy có thể do cậu mắc chứng mộng du.”
“Em có chứng mộng du?” Lâm Không Lộc lộ vẻ mặt khó hiểu, hỏi hệ thống: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
0687: “Khụ, hắn bế cậu.”
Lâm Không Lộc: “Ồ, tôi biết ngay, sao tôi có thể mắc chứng mộng du.”
Y khẽ khịt mũi, tầm mắt vừa lúc rơi vào hộp thức ăn rỗng không ở ghế trước, lập tức bắt nhược điểm, lầm bầm: “Em thấy có người khẩu thị tâm phi thì có, đồ ăn nóng thì không ăn, một hai phải trộm ăn đồ lạnh vào ban đêm. Nửa đêm còn ôm em đến mà chết cũng không thừa nhận.”
Giang Từ cũng nhìn thấy hộp thức ăn trống không, nhíu mày: “Không phải tôi.”
Đúng là hắn không chạm vào hộp thức ăn, không thể là do hắn ăn.
“Nói không chừng là lúc cậu mộng du đói bụng tự mình ăn.” Giang Từ lãnh đạm nói.
Lâm Không Lộc: “….” Đệt, sao trước đây mình không nhận ra anh ấy mặt dày như thế này?
Y trực tiếp mở cửa xe, nhảy xuống rồi kêu lên với Diêu Dực, người mới ra khỏi biệt thự để rèn luyện ngoài sân: “Anh Diêu Dực, tối hôm qua ai gác đêm vậy?”
“Hả?” Diêu Dực khựng lại, nói trong vô thức: “Tôi với Điền Ngọ gác gần cả đêm.”
Lâm Không Lộc: “Vậy đúng lúc, anh nói xem hôm qua tôi lên chiếc xe này thế nào vậy?”
Diêu Dực: “À, cái này….”
Diêu Dực không dám nói, nếu nói ra thì không phải chuyện anh Từ mộng du đi tìm cương thi sẽ bị lộ sao? Thế sẽ bị tổn thương mất.