Y dứt khoát nhắm mắt lại, nhịn cơn xấu hổ, cắn răng nói: “Em mang thai.”
“Rộp!” Giang Từ trực tiếp bóp nát lương khô trong tay, vẻ mặt hoàn toàn mất đi vẻ lạnh nhạt.
“Cậu nói bậy gì vậy?” Hắn thấp giọng: “Đêm đó tôi căn bản không làm loại chuyện đó.”
Khó có thể nói những chuyện khác, nhưng loại chuyện này chắc chắn chưa làm. Hắn cũng không phải thiểu năng trí tuệ, như vậy mà không phát hiện ra. Nhiều lắm thì cũng chỉ hôn thôi…
“Hơn nữa, cậu là nam.” Hắn bổ sung.
“Chính là sau khi hôn mới có thai.” Lâm Không Lộc nghẹn ngào, biểu tình lên án nhìn hắn, như thể đang nói “Đồ đểu cáng, dám ăn không dám nhận”.
Lúc đầu Giang Từ xác thật bị dọa, nhưng nghe đến đây lại lấy lại sự bình tĩnh.
Bởi vì hôn môi mà mang thai? Bây giờ còn có người ngây thơ như vậy à?
Hắn liếc nhìn thiếu niên, hờ hững nói: “Nếu cậu đến đây chỉ để nói mấy lời vô nghĩa thì về đi.”
Lâm Không Lộc lại nghẹn họng, y hờn vì giờ phút này không mang theo que thử trên người.
Nhưng không sao, tương lai còn dài, về sau cơ hội họ ở chung vẫn còn nhiều lắm.
Nghị vậy, Lâm Không Lộc trực tiếp ném hộp thức ăn xuống, hậm hực quay người về biệt thự.
Khi y quay người, Giang Từ mới nhìn về phía y, nhìn hình bóng y dần khuất sau cánh cổng biệt thự.
Giang Từ không muốn vào căn biệt thự này, đây là l*иg giam lộng lẫy của người đàn ông khác chuẩn bị vì thiếu niên.
Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nhắm mắt lại, định cố ở tạm trên xe qua một đêm.
*
Bên trong biệt thự, nhóm Diêu Dực được tiếp đón nồng nhiệt đang ngồi trong phòng khác, như thể đang thảo luận điều gì.
Lâm Không Lộc tắm rửa sạch sẽ xong thấy họ vẫn chưa đi ngủ, không khỏi thắc mắc: “Mọi người không nghỉ ngơi à?”
Diêu Dực ngượng ngùng nói: “Chúng tôi đang thương lượng xem ai sẽ gác đêm.”
“Ồ.” Lâm Không Lộc không cần, y có hệ thống gác đêm.
Hơn nữa biết đám người Diêu Dực không có ý đồ xấu, y cũng không hỏi thêm câu nào nữa mà lên tầng đi ngủ.
Y đi rồi, mấy người Diêu Dực bắt đầu sầu muộn ——
“Không gọi đội trưởng vào sao?”
“Nếu anh ấy muốn thì hẳn đã vào lâu rồi.”
“Nhưng mà anh ấy không muốn vào thì chúng ta đi gọi cũng vô dụng thôi.”
“Vậy… Chúng ta có cần đích thân đi trông anh ấy không?” Từ Giai Giai ngập ngừng hỏi.
Giang Từ có chứng mộng du, buổi tối sẽ rời tiểu đội, tìm kiếm một người khắp nơi với đôi mắt đỏ hoe. Tất cả bọn họ đều biết chuyện này, nhưng bản thân Giang Từ lại không biết.
Việc này là do Diêu Dực phát hiện đầu tiên. Cậu ta nói, thời đại học Giang Từ từng có mối tình sâu đậm với một người, nhưng họ đã chia tay cách đây một thời gian. Để cứu vãn, Giang Từ còn đặc biệt xin nghỉ, mua vé máy bay tức tốc từ thành phố A tới thành phố C…
Nhưng sau đó hắn thất hồn lạc phách trở về thành phố A, còn bởi vậy bị kẹt tại sân bay. Có lẽ là đã không thể cứu vãn.
“Hầy, mộng du đi tìm người, có lẽ là do bị tổn thương quá nhiều.” Diêu Dực không khỏi cảm thán: “Một chữ tình thật sự khiến người ta tổn thương quá sâu.”
Do đó, bất cứ khi nào có người gia nhập tiểu đội, cậu ta sẽ lặng lẽ phổ cập khoa học cho đối phương: Đừng bao giờ nhắc tới việc đội trưởng sẽ mộng du đi tìm người vào ban đêm, bị tổn thương, nhắc đến thì tan vỡ mất.
Vì vậy, chuyện này nhanh chóng trở thành điều cấm kỵ trong tiểu đội. Mọi người đều ăn ý không đề cập đến nó.
Nhưng tối hôm nay, họ đều ở trong biệt thự, một mình Giang Từ ở bên ngoài, lỡ đâu lại mộng du…
“Không thì người phụ trách gác đêm để mắt một chút, lỡ đội trưởng lại mộng du thì nhanh chóng gọi bọn tôi.” Cuối cùng Diêu Dực dứt khoát giải quyết.
Thảo luận xong, mọi người đi ngủ.
Nửa đầu, Diêu Dực sắp xếp hai nữ sinh Từ Giai Giai và Hạ Oánh gác. Qua 12 giờ, đổi thành cậu ta và một người đàn ông trung niên tên Điền Ngọ gác.
Diêu Dực nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên ngoài biệt thự. Hơn một giờ sáng, cậu ta sắp ngủ gật đến nơi thì cửa xe đột nhiên mở ra, sau đó Giang Từ xuống xe, đôi mắt màu đỏ quỷ dị, khí thế quanh thân nghiêm nghị.
Diêu Dực: “…” Đu ma ma, không dám cản.
Nhưng nếu không ngăn cản, lỡ đội trưởng đi đến trung tâm thành phố gặp phải cương thi thì sao bây giờ?
Cậu ta vội vàng kéo nhẹ Điền Ngọ, nhưng còn chưa kịp ra tiếng thì đột nhiên Giang Từ đối mắt với cậu ta qua cửa sổ, đôi mắt đỏ như máu ánh lên tia lãnh lệ.
Diêu Dực và Điền Ngọ nháy mắt cứng đờ người, nhất thời không dám cử động.
Giang Từ không vào trung tâm thành phố, mà đi từng bước tới biệt thự.
Không hiểu vì sao, Diêu Dực và Điền Ngọ đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, còn đáng sợ hơn cả khi thấy cương thi lao về phía mình.
Giang Từ dễ dàng mở cửa biệt thự, khi đi ngang qua họ, hắn cũng không hề để ý một chút nào, đi thẳng lên tầng ba.
Một lát sau, hắn ôm thiếu niên mặc bộ đồ ngủ mèo trắng đang ngủ say, chậm rãi bước xuống tầng, biểu tình có chút thận trọng, tựa như đang ôm trân bảo.
Khi đi ngang qua hai người Diêu Dực lần nữa, hắn vẫn chằng tặng nổi họ một cái nhìn, cứ như thể hai người họ hoàn toàn không tồn tại.
Diêu Dực & Điền Ngọ: “…”
____________________
Tác giả:
Đại Giang: Vẫn phải dựa vào ta để theo đuổi bà xã.
Giang Từ: ??? Mày rốt cuộc là ai?