Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 72: Xuyên thành vật hy sinh mang thai nhãi con trong văn mạt thế

Tất nhiên Lâm Không Lộc phát hiện không có Giang Từ. Y múc một thìa canh khoai tây cho đám người Diêu Dực rồi cười hỏi thăm: “Sao Giang Từ lại không qua vậy, anh ấy bận việc gì sao?”

Từ Giai Giai là cô gái hiếm hoi trong đội, trước tận thế còn là thiếu nữ theo đuổi thần tượng, đặc biệt không có sức chống cự trước nụ cười của thiếu niên đẹp, nuốt xong thức ăn bèn nói: “Đội trưởng vẫn luôn như vậy, tính cách khá lạnh lùng, có lẽ muốn canh gác trước thay bọn tôi.”

“Ồ.” Lâm Không Lộc hai thìa canh khoai tây vào bát lớn bên cạnh, hào hứng nói: “Vậy tôi đi đưa thức ăn cho anh ấy.”

Mọi người nhìn bát lớn được hai thìa, nhìn lại bát mình được một thìa, bỗng nhiên cảm thấy thức ăn không còn ngon nữa.

Tuy nhiên, đối với chuyện đưa cơm cho Giang Từ, nhóm Diêu Dực vốn không kiến nghị. Bởi vì Giang Từ đối xử với mọi người rất lạnh lùng, thường xuyên làm ngơ những người đến nói chuyện.

Nhưng thiếu niên trước mắt và Giang Từ dường như quen biết nhau. Dù sao vừa mới gặp đã gọi anh, vừa rồi còn gọi tên Giang Từ.

Nghĩ vậy, mọi người sôi nổi gật đầu: “Đi đi đi đi.”

Thiếu niên đẹp mắt ngoan ngoãn như vậy, tin chắc đội trưởng khó mà từ chối được.

*

Lâm Không Lộc mang hộp thức ăn, đẩy hàng rào sắt sang một bên. Khi y đi về phía xe việt dã, Giang Từ đang ăn lương khô trong xe.

Hắn như không nhận ra có người đến gần, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

Nhưng khi Lâm Không Lộc chỉ còn cách chiếc xe hai mét, hàng chục cái gai kim loại đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, những mũi nhọn sắc bén tạo thành vòng cung, nửa vây quanh y chặn đường.

Lâm Không Lộc biết, đây là dị năng của Giang Từ, có thể điều khiển kim loại.

Con người nhiều khi nhanh tay nhanh mắt, thấy đồ sắc bén thì muốn sờ, thấy lỗ thủng thì muốn chọc.

Lâm Không Lộc làm người lâu rồi cũng không ngoại lệ, nhìn những chiếc gai kim loại nhọn hoắt lóe sáng bèn không nhịn được mà muốn dùng đầu ngón tay chạm vào.

Nhưng khi đầu ngón tay y mới vừa chạm vào gai nhọn, đầu nhọn của nó lại bỗng trở nên tròn trịa hơn.

Lâm Không Lộc mím môi cười, nhìn Giang Từ, nhấc hộp đồ ăn lên, ngọt ngào hỏi: “Anh ơi, anh có khát không, em mang chút canh cho anh nà.”

Giang Từ thờ ơ nhìn y, trong mắt không hề có bất cứ cảm tình gì.

Nụ cười Lâm Không Lộc cứng đờ, nghĩ thầm: Tình huống gì đâu? Không phải lúc trước còn đỏ mắt gọi “Bảo bảo” hả?

Y cẩn thận tránh những chiếc gai kim loại, thấy Giang Từ không làm gì nữa mới lại cẩn thận tới gần, mím môi tủi thân: “Anh ơi, anh đang giận em sao?”

Vẻ mặt Giang Từ vẫn luôn lạnh lùng, nghe vậy bỗng bật cười.

Chỉ là hắn đã quen lạnh lùng kiềm chế, thỉnh thoảng cười cũng không rõ ràng, chỉ nhàn nhạt nói: “Giận? Vì sao tôi phải giận?”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn thiếu niên, đôi mắt đen nhanh vẫn không lộ chút cảm xúc, ám chỉ: “Nhưng còn cậu, thái độ hôm nay của cậu tốt hơn rất nhiều so với ngày chia tay đó. Sao vậy, ngài Tống không cần cậu nữa rồi?”

Ngài Tống chính là chủ nhân căn biệt thự này.

Lâm Không Lộc nghẹn cổ họng, cuối cùng y cũng hiểu ra không đúng chỗ nào. Giang Từ trước mắt và Giang Từ mắt đỏ tối ấy quả thực giống như hai người vậy.

Chính xác mà nói, Giang Từ hiện tại mới bình thường, càng giống Giang Từ sau khi chia tay y ở lần đầu.

Vậy câu hỏi đặt ra là, Giang Từ mắt đỏ vào tối đó là như thế nào? Còn nhóc con trong bụng y, chẳng lẽ cha nó đổi màu mắt là có thể không nhận nhóc hả?

Thần sắc Lâm Không Lộc tủi thân, vừa tủi thân là vành mắt liền đỏ, nức nở: “Sao anh có thể nói như vậy? Anh đã quên ngày đó anh vào biệt thự này thế nào, đè em ra làm loại chuyện ấy sau lưng ngài Tống sao? Nếu em bị ngài Tống vứt bỏ thì cũng là do anh hại.”

Biểu tình hờ hững của Giang Từ cuối cùng cũng lộ ra một vết nứt. Đương nhiên hắn nhớ rõ ngày đó, đời này hắn chưa từng mất kiểm soát, nhưng khi nhận được điện thoại chia tay của thiếu niên lại mất lý trí mà mua vé máy bay tới thành phố C.

Kết quả thì sao, hắn bị tiểu Bạch liên không lương tâm này làm nhục một trận.

Khi rời đi vào ngày hôm đó, hắn đã thề rằng sẽ không bao giờ quan tâm tới thiếu niên nữa. Thậm chí hắn đã mua xong vé máy bay định về thành phố A ngay đêm đó.

Chỉ là lúc chờ máy bay hắn đã chợp mắt, khi mở mắt đã phát hiện mình thế mà lại ở trong biệt thự này, còn ngủ cùng với thiếu niên.

Trong đời Giang Từ chưa bao giờ trải qua chuyện đáng xấu hổ như vậy, có thể tưởng tượng sau khi thiếu niên tỉnh dậy sẽ cười nhạo hắn thế nào, cũng không biết lúc đó hắn rời đi bằng cách nào.

Nhưng nghe ý thiếu niên nói, đêm đó hắn không chỉ đơn thuần ngủ cùng đối phương?

Dù diễn xuất của Lâm Không Lộc có tốt đến đâu thì nói đến đây cũng hơi không thể nói tiếp. Nhưng y vẫn căng da đầu, tiếp tục uất ức: “Hơn nữa, anh có biết không, chỉ vì những chuyện anh làm đêm đó, em, em…”