Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 62: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Hắn vội vàng bước ra ngoài, nhưng đi được vài bước lại quay người đen mặt bảo: “Về sau xin tiên sinh hãy nói hết trong một hơi.”

Nói xong, hắn lập tức rời cung, cưỡi ngựa chạy tới Bắc Sơn.

*

Trong tẩm điện hành cung, Lâm Không Lộc đang chuẩn bị ngủ.

Y không thích có một đám người hầu hạ bên mình nên vào giờ này đều đã bị Tôn Đắc Tiền tống cổ ra ngoài.

Khi cởϊ áσ, ống tay áo bị cắt trong ngực y rơi xuống. Lâm Không Lộc nhặt nó theo bản năng, ngẩng đầu lại thấy có bóng người đằng sau bình phong.

Y cả kinh tới mức lông tơ đều dưng lên, cảnh giác nói: “Ai?”

Triệu Kính Từ chậm rãi đi ra từ bình phòng, tầm mắt rơi vào ống tay áo bị cắt đứt, con ngươi khẽ chuyển động, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ còn giữ nó sao?”

Lâm Không Lộc: “…” Mợ, anh định hù chết tôi à.

“Sao Triệu khanh lại ở đây?” Y nhíu mày, giả vờ lãnh đạm: “Cũng không cho truyền ngươi, có phải ngươi đã quá càn rỡ rồi không?”

Triệu Kính Từ nhìn y thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Thần tới, hầu hạ bệ hạ thay quần áo.”

Thấy tiểu Hoàng đế không nói lời nào, ánh mắt hắn mờ mịt, lại khẽ khàng: “Không phải trước đây bệ hạ nói, phu nhân nhà người ta, đều sẽ hầu hạ lão gia cởϊ áσ sao?”

Khi nói lời này, đôi mắt đen nhánh của hắn vẫn luôn chăm chú nhìn tiểu Hoàng đế, ánh mắt lưu luyến, tràn ngập tình thương.

Ánh nến đổ xuống hai người họ, tạo nên một bầu không khí ái muội.

Lâm Không Lộc không nhịn được mà muốn che ngực, nói với hệ thống: “Thế mà anh ấy lại dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi, có thể tôi sẽ không kìm được mất.”

0687: “…” Đâu có, hắn chỉ mới đứng đấy nói mấy câu thôi.

“Khụ, nhưng giờ trẫm không cần.” Lâm Không Lộc vẫn ra vẻ lạnh nhạt.

Triệu Kính Từ lần này không cảm thấy mất mát, chỉ cười cười, nói nhỏ: “Vầy thần xoa bóp chân vì bệ hạ được không?”

Ít nhất, bệ hạ không lạnh mặt đuổi hắn ra ngoài. Vu y nói không sai, trong lòng bệ hạ quả thực có hắn. Chỉ là trước đây hắn đã làm sai, bệ hạ không thể vượt qua rào cản đó trong lòng.

Lâm Không Lộc vốn muốn giả bộ thêm một lúc, nhưng nghe đến việc bóp chân lại có hơi động lòng.

Y ngâm suối nước nóng nên giờ thật ra chân không đau, cũng không có vấn đề gì khác. Nhưng kỹ thuật mát xa của Triệu Kính Từ thực sự rất tốt. Có thể là do luyện võ, khi mát xa sẽ dùng nội lực. Tóm lại là sau mỗi lần được xoa bóp, y cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Lâm Không Lộc mím môi, dè dặt nói: “Vậy bóp một lúc, bóp xong thì ngươi về.”

Triệu Kính Từ thở phào. Bệ hạ vẫn bằng lòng đế hắn đến gần, là chuyện tốt.

Hắn thẹn trong lòng, lại cực lực muốn bù đắp nên mát xa còn dụng tâm hơn thường ngày.

Lâm Không Lộc vốn chỉ định để hắn xoa một lúc thôi, nhưng không ngờ được mát xa rồi y lại thoải mái mà ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Không Lộc thấy mình nằm trong ổ chăn ấm áp. Mà Triệu Kính Từ không biết đã rời đi từ khi nào.

Y thở dài, nhưng đến tối, đối phương lại đúng giờ mà tới, còn mang cho y một số đồ thua. Tỷ như miếng đệm đầu gối, tỷ như một số món ăn vặt y thích…

Lâm Không Lộc cầm miếng đệm lên nhìn kỹ, phát hiện vẻ mặt Triệu Kính Từ có chút căng thẳng.

“Tú nương nào làm thế này? Đường may quá thô rồi.” Lâm Không Lộc cố ý nói, khóe miệng lại hơi nhếch lên.

Triệu Kính Từ cũng đã nhìn ra, bấy giờ mới thả lỏng, giọng nói ôn hòa: “Là thần làm.”

Lâm Không Lộc đã sớm đoán được, nhưng y vẫn hơi nhướng mày: “Ồ, Triệu khanh còn biết may vá?”

Triệu Kính Từ dịu dàng nhìn y: “Hôm nay mới vừa học, nếu bệ hạ cảm thấy không ổn, ngày mai thần lại làm một cái khác.”

Lâm Không Lộc bỗng nhiên cầm tay hắn lên, quả nhiên thấy trên ngón tay hắn có lỗ kim.

Triệu Kính Từ không kịp đề phòng, khi hồi thần lại mới vội rút tay về, như sợ bị y thấy.

Lâm Không Lộc mím môi: “Nếu ngươi không muốn xoa bóp chân thì cứ nói thẳng, không cần thiết phải xỏ bản thân.”

Triệu Kính Từ biết y khẩu thị tâm phi quan tâm mình, vẻ mặt không khỏi càng thêm dịu dàng, khẽ nói: “Nhìn thì có vẻ đáng sợ mà thôi, thật ra không hề đau.”

Lâm Không Lộc thở dài, hỏi: “Hôm nay làm mấy cái?”

Nụ cười Triệu Kính Từ cứng đờ, ngập ngừng: “…Năm cái.”

Lâm Không Lộc: “Nếu ngươi còn muốn lừa trẫm, vậy hiện giờ có thể đi ra ngoài.”

“Mười lăm cái.” Triệu Kính Từ lập tức sửa miệng.

Đây là hai chiếc nhìn ra hình thù nhất, hắn thật sự rất xấu hổ để đưa mấy cái khác đến trước mặt bệ hạ.

Lâm Không Lộc liếc hắn, nói: “Ngày mai mang mấy cái còn lại đến đây đi.”

Ngừng một chút, y bổ sung: “Về sau đừng làm nữa, trẫm cũng không thiếu tú nương.”

Ánh mắt Triệu Kính Từ rõ ràng ảm đạm vài phần. Lâm Không Lộc thấy vậy lại thở dài: “Mười lăm cái cũng đủ để trẫm dùng rồi. Chẳng lẽ ngươi không muốn bóp chân, muốn trẫm dùng thứ này mãi?”