Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 61: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Thái hậu sấm rền gió cuộn, vừa nói xong liền sai người dọn đồ, hoàn toàn không cho tiểu Hoàng đế cơ hội nói “Không”.

Vì thế, Triệu Kính Từ vừa đón An lão vương phi về vương phủ, còn chưa kịp hỗ trợ dàn xếp đồ thì đã nghe nói Hoàng đế loan giá rời cung.

Lòng hắn sinh ra một cơn khủng hoảng vô cớ, không kịp nói lời nào với An lão vương phi đã phi ngựa đuổi theo.

Loan giá đi rất chậm, Triệu Kính Từ đã đuổi kịp ngay khi rời khỏi cổng thành. Nhưng Thái hậu ngăn cản không cho hắn gặp tiểu Hoàng đế, triệu hắn qua: “Tình cổ đã giải, ngươi còn dây dưa cái gì?”

Triệu Kính Từ không nói lời nào, nhưng sắc mặt có hơi khó coi.

Thái hậu “Ồ” một tiếng, chậm rãi đặt chén trà xuống, nói: “Không phải ngươi nghĩ sau khi giải cổ rồi, Hoàng nhi vẫn còn tình cảm với ngươi đấy chứ?”

Thấy hắn không lên tiếng, Thái hậu cười: “Vậy ngươi nghĩ sai rồi. Vu y nói, tình cổ sẽ không khiến người ta vô duyên vô cớ nảy sinh tình cảm. Có thể khiến người ta yêu sâu đậm đến vậy như Hoàng nhi thường đều có người mình thích trong lòng. Sau đó, dưới ảnh hưởng của tình cổ, cảm tình này chuyển đến người đầu tiên họ nhìn thấy khi mở mắt ra, rồi bị tình cổ không ngừng khuếch đại lên, cho đến khi trở nên cực đoan.”

“Vậy nên sau khi Hoàng nhi trúng cổ mới yêu ngươi như vậy, chủ yếu là vì nó đã người trong lòng trước đó rồi, chẳng qua là chuyển đến người ngươi mà thôi. Phải rồi, chính là Lâm Tam. Thật ra ai gia cũng không quá muốn để hắn ở bên Hoàng nhi, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng chưa từng tổn thương Hoàng nhi. Ngươi nói có phải không?”

Triệu Kính Từ siết chặt tay, sắc mặt vô cùng xấu, giọng khàn khàn: “Ta không tin.”

“Đây là lời do chính vu y nói ra, xem ra Sở Hoằng cũng chẳng hiểu tình cổ lắm.” Thái hậu cười như không, nói xong còn cảm khái: “Đúng là tạo hóa trêu người.”

Triệu Kính Từ không nói nữa, xoay người rút kiếm ngăn những bính lính đang cản trở hắn tiến về phía trước, muốn đi về phía xa giá của tiểu Hoàng đế.

Thái hậy lập tức cả giận: “Phản rồi, ngươi muốn hành thích vua sao?”

Triệu Kính Từ tức khắc cứng còng, không thể cử động được nữa.

Hành thích vua?

Đúng vậy, trước đây hắn từng có suy nghĩ này, tổn thương bệ hạ. Hiện giờ lạ động dao động thương xông lên, liệu có làm bệ hạ hiểu lầm nữa không?

Lúc này, tiểu Hoàng đế đang nghỉ ngơi trong loan giá rốt cuộc cũng bị kinh động, vén màn xe thoáng nhìn về bên này. Khi thấy Triệu Kính Từ, y mím môi, không nói gì rồi mau chóng buông màn xe.

Khi Triệu Kính Từ nhìn thấy y, trong mắt hắn hiện lên một tia hy vọng. Nhưng sau khi màn xe buông xuống, nó đã chuyển thành ảm đạm.

Trong xe, Lâm Không Lộc thở dài: “Ầy, thế mà anh ấy không đuổi theo.”

0687: “…”

Lâm Không Lộc: “Chẳng lẽ muốn tôi quay đầu đuổi theo anh ấy sao?”

0687: “…”

Lâm Không Lộc: “Nhưng lại không phù hợp thiết lập nhân vật mà.”

0687: “…”

Lâm Không Lộc: “À, độ yêu thích và giá trị hắc hóa là bao nhiêu rồi?”

0687: “Độ yêu thích 99,9, giá trị hắc hóa 39.”

Lâm Không Lộc: “Đệt, thiếu mỗi 0,1 là sao? Đái không hết à?”

0687 đổ mồ hôi: “So sánh này có phải hơi khiếm nhã không?”

Lâm Không Lộc: “Mà sao giá trị hắc hóa không những không giảm mà còn tăng thêm hai? Phương thức tính toán của mấy cậu có phải có vấn đề hay không?”

0687: “Giá trị hắc hóa không nhất thiết đại diện cho hận thù. Có nghe câu ‘Yêu tận đáy lòng tự nhiên sẽ đen’ chưa?”

Lâm Không Lộc: “…

Triệu Kính Từ vẫn luôn đứng thẳng tại chỗ, thất thần nhìn loan giá rời xa. Mãi đến khi sắc trời nhá nhem tối, không còn thấy được bóng dáng xe thì hắn mới hồn bay phách lạc cưỡi ngựa đi về.

Sau khi hồi cung, hắn trực tiếp tìm vu y, trầm giọng hỏi: “Những lời tiên sinh nói với Thái hậu đều là thật?”

Vu y đang cùng Trương thái y trao đổi kinh nghiệm y học mình tâm đắc, nghe vậy sững người, hỏi: “Nói cái gì?”

“Những chuyện liên quan đến tình cổ.” Triệu Kính Từ cắn răng nói.

“Ồ, mấy chuyện đó hả.” Vu y nhớ tới, gật đầu: “Là thật.”

Triệu Kính Từ ngẩn ra, cả người như mất đi linh hồn.

Hóa ra thật sự là vậy sao? Tiểu Hoàng đế chỉ chuyển phần tình cảm với người khác sang ngơi hắn, vậy nên sau khi giải cổ…

“Nhưng ngươi lo cái gì?” Hắn còn chưa nghĩ xong, vu y đột nhiên lại nói: “Tiểu Hoàng đế trước khi trúng cổ cũng thích ngươi, không thì sao máu của ngươi có thể giải cổ được.”

Triệu Kính Từ lại ngẩn người, cứng ngắc mà quay đầu, chậm rãi nhìn lão.

Vu y giải thích: “Giải cổ cần máu của người yêu, cho nên lão hủ mới thử một phen trước khi giải cổ. Bất kể là y thích ngươi trước khi trúng cổ hay thích ngươi sau khi trúng cổ thì không phải hiện giờ ngươi cũng là người trong lòng y à. Vậy nên, ngươi còn ở đây sầu muộn cái gì?”

Trái tim Triệu Kính Từ tựa như được ánh mặt trời chiếu rọi, sáng ngời chói lọi.