Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 63: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Triệu Kính Từ nghe vậy, biểu tình lại tươi tỉnh, quyến luyến nhìn tiểu Hoàng đế, chất giọng ấm áp: “Được.”

Nói thì nói vậy, nhưng Lâm Không Lộc không để hắn bóp chân nữa. Y gọi Tôn Đắc Tiền mang thuốc tới, tự mình thoa lên cho hắn.

Triệu Kính Từ không ngờ tiểu Hoàng đế vẫn sẽ nguyện ý xoa thuốc cho hắn, chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, tay cũng nóng ran.

Sau khi trở về, hắn cảm thấy mình chẳng cần phải rửa tay nữa. Nhưng khi cầm những miếng đệm đầu gối xấu xí kia lên, hắn lại bắt đầu sầu muộn.

Thứ xấu xí như vậy thật sự phải đưa đến trước mặt bệ hạ sao? Chưa kể nó còn là số lẻ.

Thôi, nếu không lại làm thêm một chiếc, tạo thành cặp. Mấy chiếc còn lại cũng sửa một chút.

Nhưng vẫn không được, tổng cộng 15 cái, hắn đã tặng một đôi. Nếu làm thêm một cái để thành sỗ chẵn, chẳng phải đêm nay sẽ phải đưa mười bốn cái?

Mười bốn, là chết, không may mắn!

Hắn nghĩ một hồi, dứt khoát làm thêm ba cái, thành mười sáu cái.

An lão vương phi dùng bữa sáng xong bèn đi gặp hắn, thấy hắn cầm kim chỉ ngồi đó làm mấy miếng đệm đầu gối xấu hoắc, tư thế rất buồn cười.

Lão vương phi lập tức thấy bất đắc dĩ, hận sắt không thành thép: “Hàng ngày thêu thùa thứ này thì có ích gì, bệ hạ có thể thích hả? Cứ theo ta nói, chẳng bằng con đến Bắc Sơn chịu đòn nhận tội, lì lợm la liếʍ ăn vạ cũng được. Đừng bày mấy trò cũ kỹ này, nói cho con biết, năm đó phụ thân con…”

“Bệ hạ thích.” Triệu Kính Từ cúi đầu nghiêm túc làm, thuận miệng đáp.

“Gì cơ?” Lão vương phi sững sờ.

Triệu Kính Từ ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nói: “Ngài đừng lo lắng cho ta, miếng đệm đầu gối này là thứ bệ hạ muốn, ta sẽ sửa cho nó đẹp hơn chút.”

An lão vương phi: “Ồ ồ.”

Nàng bỗng ngồi xuống bên cạnh, bảo: “Nếu vậy thì để mẹ giúp con đi.”

Triệu Kính Từ thở dài: “Vẫn là thôi đi, đôi tay kia của ngài quơ đao múa kiếm, khâu còn không bằng ta.”

An lão vương phi: “…” Thật sự là phản rồi.

*

Buổi tối, Triệu Kính Từ đúng giờ xuất hiện trong tẩm điện của tiểu Hoàng đế.

Lâm Không Lộc trải miếng đệm đầu gối hắn tặng trên giường, xem từng cái một. Trong đó có một đôi còn thêu rồng, miệng sắp lệch tới tận mang tai rồi.

Rồng đâu ra? Rõ ràng là con giun.

Y phấn khởi cất mấy miếng đệm đầu gối đi, nhưng không biểu lộ ra ngoài, dè dặt nói: “Được rồi, cũng không tệ lắm. Bây giờ trẫm có một viếc khác muốn ngươi làm.”

Triệu Kính Từ lập tức nói: “Xin bệ hạ hãy phân phó, thần nhảy vào nước sôi lửa bỏng, không chối từ.”

“Cũng không cần nhảy vào nước sôi lửa bỏng.” Lâm Không Lộc xua tay nói: “Buổi tối trẫm ngủ thấy hơi lạnh, cần lò sưởi.”

“Thần ngay lập tức đi chuẩn bị cho bệ hạ.” Triệu Kính Từ vội nói.

Nụ cười trên môi Lâm Không Lộc rõ ràng đã cứng đờ.

Triệu Kính Từ thấy vậy, lập tức sửa miệng: “Thần lập tức tự mình làm một cái cho bệ hạ.”

Lâm Không Lộc: “…”

“Cũng may là tôi, mẹ nó nếu đổi người, anh ấy theo đuổi được liền gặp quỷ.” Y không nhịn được mỉa móc với hệ thống.

0687: “…” Nhưng giá trị hắc hóa đã giảm xuống rõ rệt có thể nhìn được bằng mắt thường đấy.

Thấy sắc mặt tiểu Hoàng đế bỗng trầm xuống, Triệu Kính Từ lại bất an, thấp thỏm hỏi: “Bệ hạ… không muốn thần làm lò sưởi sao?”

“Muốn, sao lại không muốn?” Lâm Không Lộc nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng trẫm muốn lò sươi hình người tự nhiên nguyên chất, ngươi đi bắt người về làm ấm giường cho trẫm.”

____________________

Tác giả:

Triệu Kính Từ: Bây giờ tự tiến cử còn kịp không.?