Triệu Kính Từ không rời đi, cúi người quỳ gối trước mặt tiểu Hoàng đế. Hắn giơ tay nhẹ nhàng giúp y thay quần áo và giày đã bị tuyết làm ướt.
Hắn càng im lặng, tiểu Hoàng đế càng khó chịu. Y né khỏi tay hắn, dùng chân không trật đá hắn, khóc nức nở: “Trẫm bảo ngươi cút, ngươi nghe không hiểu sao?”
Triệu Kính Từ giữ chân y lại không để y lộn xộn, khi ngẩng đầu, hai mắt cảng đỏ hơn, giọng hắn khàn khàn: “Bệ hạ không nghe thần giải thích sao?”
“Trẫm không muốn nghe.” Tiểu Hoàng đế nghẹn ngào nói.
Nghe xong sẽ chứng minh hết thảy, y sẽ không còn lừa mình dối người được nữa.
Triệu Kính Từ ôm chân tiểu Hoàng đế, ngửa đầu nhìn đối phương, ánh mắt mang theo tình cảm đè nén, nhưng lại nhiều phần thống khổ hơn.
“Nhưng thần muốn nói.” Hắn khẽ thì thào, giọng nói hơi run: “Thần không muốn lừa bệ hạ nữa. Thật ra thần đã sống lại một đời, khi ở biên quan…”
Tiểu Hoàng đế ngơ ngẩn, không còn giãy dụa, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
Sau khi nghe xong, đôi mắt y lại đỏ hoe, nghẹn ngào chất vấn: “Vậy nên, ngươi cảm thấy kiếp trước là ta đưa ngươi vào ngục tra tấn, lại sai người chặn gϊếŧ An lão vương phi, sau khi sống lại liền muốn trả thù ta, vậy nên sắp xếp người chặn gϊếŧ ta, về sau cảm thấy không ổn nên thu hồi mệnh lệnh, đổi thành muốn phế ta?”
“Xin lỗi,thật sự xin lỗi, là ta hiểu lầm, là ta ngu xuẩn, kiếp trước không phát hiện dị thường trên người bệ hạ, không phát hiện tiểu nhân đê tiện Sở Hoằng kia. Bệ hạ chỉ là bị hắn không chế, là ta không thể cứu được bệ hạ.” Triệu Kính Từ trong lòng vừa tự trách vừa đau khổ, gắt gao ôm lấy tiểu Hoàng đế.
Nhưng điều này có liên quan gì tới Triệu Kính Từ đâu? Tiểu Hoàng đế ngẩn ngơ nghĩ.
Mối ân oán giữa Sở Hoằng và Thái hậu, y và Triệu Kính Từ chẳng qua đều bị liên lụy thôi. Thậm chí, Triệu Kính Từ còn xui xẻo hơn y, bị đeo bám, bị hạ gục, kiếp trước sao lại phải cứu y chứ…
Nhưng càng nghĩ lại càng khó có thể chịu nổi, hóa ra họ chỉ vì bị tình cổ liên lụy mới ở bên nhau.
Y đột nhiên nổi điên, liều mạng giãy dụa, đau khổ nói: “Vậy vì sao ngươi lại rút những người đó về? Vì sao không trực tiếp gϊếŧ trấm? Nếu lúc ấy chết ở Trung Châu, trẫm sẽ không bị tình cổ khống chế…”
“Thực sự xin lỗi…” Triệu Kính Từ rất đau lòng, nhưng hắn không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Hắn nắm lấy bàn tay tiểu Hoàng đế, không để y tự làm mình bị thương.
“Bệ hạ đừng lo lắng, thần đã phái người đi tìm vu y. Bệ hạ sẽ không trở thành người như trong lời nói của Sở Hoằng.” Hắn thấp giọng đảm bảo.
Tiểu Hoàng đế đã mệt mỏi vì giãy dụa, khóc đến thở không ra hơi, nghe vậy sắc mặt đột nhiên tối sầm, bình tĩnh nói: “Vậy Triệu khanh vất vả rồi. Được rồi, trẫm không có việc gì, ngươi đi đi.”
Triệu Kính Từ thấy y như vậy, trong lòng càng thêm bất an, cẩn thận buông y ra.
Tiểu Hoàng đế thấy vậy, chợt cười lạnh: “Ngươi đang thương hại trẫm sao?”
Hô hấp Triệu Kính Từ cứng lại, tiểu Hoàng đế như vậy khiến hắn nhớ tới kiếp trước.
Vào thời điểm đó, bệ hạ thường xuyên như vậy, cố chấp, điên cuồng, u ám, cáu kỉnh, tính cách âm tình bất định…
Không, kiếp trước nghiêm trọng hơn hiện tại rất nhiều.
Triệu Kính Từ không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ y, siết chặt tay, kiềm chế lưu luyến mà rời đi.
Ra ngoài phòng ấm, hắn hít sâu một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên có xúc động muốn chém Sở Hoằng thiên đao vạn quả.
Tôn Đắc Tiền vẫn luôn canh giữ bên ngoài, thấy hắn cuối cùng cũng ra ngoài, cẩn thận tiến lên hỏi: “Vương gia, bệ hạ…”
Triệu Kính Từ nhắm mắt, không biết từ lúc nào đã cắn nát đầu lưỡi, miệng đầy vị máu.
Hắn trầm giọng nói: “Đi mời thái y, chân của bệ hạ có lẽ lại bị thương rồi.”
“Ôi ôi, vâng.” Tôn Đắc Tiền vội đáp.
Lúc này, người bên Thái hậu lợi tới mời hắn qua.
Triệu Kính Từ xoay người thoáng nhìn phòng ấm, khẽ dặn dò Tôn Đắc Tiền: “Tâm tình bệ hạ không tốt, ngươi… chú ý nhiều một chút.”
Khi nói lời này, trái tim Triệu Kính Từ đau nhói. Hiện giờ hắn quan tâm đến bệ hạ cũng không thể lộ diện, chỉ có thể nhờ người khác?
*
Trong Thọ Khang cung, Thái hậu đang ngồi ghế trên, bưng tách trà nghĩ vẩn vơ.
Sở Hoằng đã bị dẫn đi, những đồ rơi rớt cũng được cung nữ dọn dẹp sạch sẽ. Mọi thứ dường như trở lại bình thường.
Sau khi Triệu Kính Từ vào, hắn hành lễ rồi hỏi: “Nương nương định xử trí Sở Hoằng như thế nào?”
Nhắc tới người này, Thái hậu lập tức trầm mặt, cả giận: “Mưu hại bệ hạ, đương nhiên chết không đáng tiếc.”
Nhưng nói xong, tầm mắt nàng bỗng chuyển hướng về phía Triệu Kính Từ, nghiêm khắc nói: “Kính Từ, ai gia và tiên đế đã cùng nhìn ngươi trưởng thành, ai gia không muốn dùng những thủ đoạn đó với ngươi. Nhưng ngươi phải nói thật với ai gia, dù hôm nay là diễn cho Sở Hoằng xem, nhưng có vài lời là ai gia thật sự muốn hỏi, ngươi và Hoàng nhi…”
Triệu Kính Từ đột nhiên quỳ xuống, lưng thẳng tắp, thừa nhận: “Trước đây thần đã phụ quân ân, làm chuyện có lỗi, nhưng…. Thần quả thực rất thích bệ hạ, sẽ không buông tay.”