Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 55: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Ai ngờ sau khi Lệ phi tiếp thánh chỉ, không tiếp rượu độc, cũng không lấy lụa trắng mà đốt cả cung điện, cả Hoàng trưởng tử cũng chết trong đám cháy đó.

Rất rõ ràng, Sở Hoằng chính là vị Hoàng trưởng tử vốn nên chết trong trận hỏa hoạn đó.

Giờ phút này, mắt hắn ánh lên sự căm hận vô cùng rận, âm ngoan nhìn Thái hậu, nghiến răng nói: “Tiện phụ, lúc trước ngươi hại chết mẫu thân ta, lại phóng hỏa đốt cung điện của nàng, có phải thấy vô cùng vui sướиɠ hay không? Tiếc thật đấy, ta không bị thiêu chết, bị thiêu chết cũng chỉ là một tiểu thị vệ…”

Thái hậu bỗng mở mắt, lạnh lùng: “Láo xược! Ngươi cho rằng mẫu thân ngươi bị vu oan? Là ai gia hại nàng? Nói cho ngươi biết, trước khi nàng vào cung đã tư thông với thị vệ kia, cũng không phải do ai gia vu hãm.”

“Ngươi cho rằng vì sao tiên đế vốn nhận lời lập Hoàng trưởng tử làm Thái từ, nhưng sau lại không thực hiện? Bởi vì tiên đế phát hiện ngươi căn bản không phải con hắn. Chỉ là khi đó phụ thân Lệ phi nắm binh quyền trong tay nên mới không động đến nàng, nhịn cơn tức này, cho mẹ con các ngươi sống trong cung thêm vài năm.”

“Ngươi thật sự cho rằng ngươi là hoàng tử long tôn? Thật nực cười, ngươi chẳng qua chỉ là dã chủng không biết Lệ phi vụиɠ ŧяộʍ yêu đương với ai mà sinh ra thôi, ngay cả phụ thân ruột của mình là ai cũng không biết mà còn có mặt mũi nói Hoàng nhi của ai gia không xứng ngồi đế vị. Y không xứng, chẳng lẽ một dã chủng như ngươi thì xứng?”

Sở Hoằng sững sờ trước những lời này, nhưng hắn hiển nhiên không tin, vội lắc đầu, hắn càng tức giận: “Ngươi nói bậy!”

“Ai gia có cần phải lừa ngươi không?” Thái hậu khinh miệt nhìn hắn, nói: “Nói thật với ngươi, tổ tiên hoàng tộc Lâm thị từng ăn nhầm trái lạ, khiến cho con cháu nối dõi đều có vết bớt trên vai phải. Lúc ngươi mới sinh ra, tiên đế đã biết ngươi không phải hoàng tử. Lệ phi không phóng hỏa thì tiên đế cũng sẽ phái người đến lấy mạng ngươi.”

“Chỉ tiếc ai gia lúc ấy mềm lòng, không nhúng tay diệt trừ mối họa là ngươi, để ngươi hiện giờ có cơ hội hại con ta. Nói đi, tình cổ phải giải như thế nào? Nói ra ai gia có lẽ còn có thể tha cho ngươi một mạng…”

Tiểu Hoàng đế nghe vậy chỉ cảm thấy cả người rét lạnh. Y bị Triệu Kính Từ ôm chặt, ngơ ngẩn nhìn mọi thứ trước mắt, như thể y chỉ là người ngoài cuộc, không thể hiểu được hai người đang nói cái gì.

Nhưng, y nâng tay chạm vào vai phải, nơi đó quả thực có một vết bớt. Lại nâng tay ấn vào ngực, nơi đó quả thật yêu một người vô cùng, dù biết người nọ từng muốn gϊếŧ y, phế y cũng không thể khống chế được mà thích.

Những gì mẫu hậu nói là thật, những gì Sở Hoằng nói cũng là thật. Y chỉ là vô cớ bị cuốn vào cuộc trả thù này, bị hạ tình cổ, đánh mất chính mình, trở thành một vật hi sinh nực cười.

Y bỗng nhiên không nghe nổi nữa, dùng sức đẩy Triệu Kính Từ, hoảng hốt đi ra khỏi Thọ Khang cung.

“Tiểu Lộc!” Triệu Kính Từ hoảng sợ, vội vàng đưa tay muốn kéo y lại.

Nhưng tiểu Hoàng đế như sợ bị hắn đυ.ng phải, tránh né hắn rồi loạng choạng bỏ chạy.

Đông chí đang đến gần, hôm nay lại có tuyết rơi, chân tiểu Hoàng đế không có sức lực, mắt cá chân cũng bị trật, chạy được vài bước liền té ngã.

Y không đứng dậy, chỉ lẳng lặng nằm trên tuyết, thẫn thờ nhìn bầu trời u ám xám xịt.

“Bệ hạ…”

Triệu Kính Từ chỉ cách sau hắn một bước, hai mắt phiếm hồng, quỳ rạp trên nền tuyết, quỳ bên cạnh y, run rẩy ôm chặt lấy y.

Ống tay áo to rộng che khuất tiểu Hoàng đế, nhưng lại chẳng che được cái lạnh.

“Bệ hạ, nơi này lạnh, chúng ta về phòng ấm trước được không?” Hắn thì thào bên tai tiểu Hoàng đế, tựa hồ sợ sẽ dọa đến người trong lòng ngực.

Tiểu Hoàng đế nhắm mắt, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống, chìm vào thái dương.

Y vẫn cứ yêu hắn như vậy, khi được ôm vào lòng, nhịp tim y vẫn đập nhanh hơn, lòng y cũng sẽ hân hoan. Nhưng đây đều là do tình cổ quấy phá sao? Y sẽ càng ngày càng chìm đắm, dần dà, trong tâm trí sẽ chỉ có Triệu Kính Từ, không thể rời khỏi hắn sao?

Vậy Triệu Kính Từ thì sao? Vì sao trước đây muốn gϊếŧ y, sau lại yêu y? Chẳng lẽ cũng trúng tình cổ?

Y bống chẳng muốn nghĩ ngợi thêm gì nữa, chỉ muốn nép vào vòng tay người thương, được người ấy ôm trọn đời. Không cần nghĩ đến mấy chuyện rối loạn đó thì sẽ không đau khổ, sẽ có thể luôn hạnh phúc, sống trong thế giới riêng của mình…

Không, đây chẳng phải là ảnh hưởng của tình cổ sao? Khiến y trở thành con rối của tình yêu.

Tiểu Hoàng đế bỗng nhiên bừng tỉnh, vùng vẫy kịch liệt, muốn thoát khỏi cái ôm của Triệu Kính Từ.

Triệu kinh từ đã ôm y vào phòng ấm, sợ y vùng vẫy rồi sẽ ngã làm mình bị thương nên vội đặt y xuống giường.

“Ngươi cút.” Tiểu Hoàng đế thở hồng hộc, như thể đang kháng cự loại cảm xúc này.