Cánh cửa bị đẩy ra, tiểu Hoàng đế đứng bên ngoài.
Sắc mặt y tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đỏ ửng, si ngốc nhìn Triệu Kính Từ. Chỉ là trong mắt y có hơi nước, phải nỗ lực trợn to mắt mới có thể thấy rõ hình bóng đối phương.
Không biết có phải do chân đau không mà y tựa hồ còn hơi run rẩy.
Triệu Kính Từ cảm thấy tê dại, vô thức tiến lên: “Tiểu Lộc…”
Tiểu Hoàng đế lùi lại một bước, dường như sợ hắn tiến lên. Triệu Kính Từ nháy mắt cứng đờ, cơn khủng hoảng đáy lòng dần dần tràn lan.
“Bệ hạ.” Hắn gian nan lên tiếng, nhưng không biết giải thích từ đâu.
“Hoàng nhi?” Thái hậu cũng không ngờ y sẽ ở bên ngoài, có hơi kinh ngạc rồi lại lo lắng: “Sao con lại qua đây?”
Tiểu Hoàng đế không trả lời, khó khăn rời mắt khỏi Triệu Kính Từ, nhìn tiểu thái giám bị cấm vệ quân giam giữ.
“Ngươi…. Đến tột cùng là ai? Vì sao phải lừa trấm tới nghe chuyện này?” Y cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng vẫn để lộ chút run rẩy trong giọng nói.
Sở Hoằng cười, ánh mắt điên cuồng: “Lừa sao? Ta chỉ tốt bụng để ngươi biết một ít sự thật mà thôi. Làm sao, Triệu Kính Từ không muốn gϊếŧ ngươi chắc? Không muốn phế ngươi sao? Thật ra lão yêu phụ Thái hậu này cũng biết, nhưng ả gạt ngươi, vì ngươi quá phế vật, quá vô dụng…”
Sắc mặt tiểu Hoàng đế trắng bệch, y run lẩy bẩy, càng ngày càng trầm trọng. Triệu Kính Từ rốt cuộc không nhịn được tiến len ôm y, che lỗ tai y, mà giọng hắn cũng run run: “Đừng nghe, đừng nghe, không phải như hắn nói. Ta sẽ nói hết cho ngươi nghe, ta sẽ giải thích cho ngươi…”
Thái hậu lúc này cũng lạnh giọng hạ lệnh: “Bịt miệng hắn, dẫn đi trước đi!”
“Không, trẫm muốn nghe hắn nói!” Tiểu Hoàng đế bỗng đẩy Triệu Kính Từ ra, ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang u ám.
Y loạng choạng vài bước đỡ cửa đứng vững, hai mắt đỏ hoe nhìn Sở Hoằng chằm chằm, nghiến răng nói: “Buông ra, để hắn nói tiếp.”
Cấm vệ quân hơi do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tiểu Hoàng đế lại vô thức cúi đầu, kéo tấm vải bịt miệng Sở Hoằng ra.
Sở Hoằng cười hai tiếng, trào phúng: “Ngươi thật đáng thương, thật ra ngươi đã sớm biết Triệu Kính Từ muốn gϊếŧ ngươi, nhưng ngươi quá yêu hắn, cố tình quên mất.”
“Ngươi chưa từng nghi ngờ vì sao tự dưng ngươi lại đột nhiên yêu hắn sao? Bởi vì khi ở biên quan ngươi đã bị Tiểu Hỉ Tử hạ tình cổ, ngươi sẽ yêu người đầu tiên ngươi nhìn thấy sau khi mở mắt ra. Cho dù đó là thái giám hay con chó thì ngươi cũng sẽ yêu đến điên cuồng thôi.”
“Đáng tiếc, lúc đó ngươi lại nhìn thấy Triệu Kính Từ. Có điều kết quả cũng không tệ, hiện giờ cảm tình của ngươi với Triệu Kính Từ chẳng qua là do tình cổ quấy quá thôi. Nếu Triệu Kính Từ không yêu ngươi, ngươi sẽ càng thêm cố chấp điên cuồng cho đến khi mất đi lý trí, hoàn toàn biến thành kẻ điên. Nếu Triệu Kính Từ yêu ngươi, ngươi sẽ càng ngày càng chìm đắm trong tình yêu, dần dần chẳng khác gì nữ nhân mà dính lấy hắn, không thể rời khỏi hắn. Tâm trí của ngươi sẽ chỉ tràn ngập tình yêu dành cho hắn, không còn muốn quan tâm đến triều chính gì nữa, hoàn toàn biến thành phế vật, trở thành con rối trong lòng bàn tay hắn.”
“Ồ, ta quên mất, ngươi vốn chính là phế vật. Nếu không phải tiện phụ Thái hậu kia hại mẫu thân ta, ngươi cho rằng đế vị này đến lượt ngươi ngồi chắc? Hoàng tử phụ hoàng yêu thích nhất là ta, Thái tử hắn muốn lập cũng là ta chứ không phải cái loại vô dụng, phế vật chỉ biết bò lên giường nam nhân như ngươi!”
Như thể sét đánh giữa trời quang, mọi người ở đây đều kinh sợ.
“Ngươi, ngươi là…” Thái hậu lảo đảo lui về phía sau, đỡ trán, bỗng có chút choáng váng.
Tiểu Hoàng đế cũng lảo đảo, không thể tin nổi: “Ngươi là hoàng huynh? Nhưng không phải ngươi đã sớm…”
“Đừng có gọi ta là hoàng huynh, ngươi không xứng!” Hai mắt Sở Hoằng đỏ ngầu, kích động: “Ta không chết, có phải các ngươi rất bất ngờ không?”
Thái hậu nhắm mắt, thầm nói “Oan nghiệt”.
Tiên đế có rất ít con, chỉ một gái hai trai, trưởng công chúa đã sớm xuất giá, còn lại chỉ có Đại hoàng tử và Lâm Không Lộc.
Mẻ ruột của Đại hoàng tử là Lệ phi. Năm đó nàng và Thục phi Thái hậu đồng thời có thai, tiên đế vô cùng vui mừng, nhận lời ai sinh hạ được hoàng tử trước liền lập người đó làm hậu, Hoàng trưởng tử cũng lập làm Thái tử.
Sau này Lệ phi sinh được hoàng tử trước, nhưng tiên đế như đã quên lời hứa, chậm chạp không lập trữ. Cho đến một ngày nọ, một vị cung nữ tình cờ gặp phải Lệ phi tư thông cùng thị vệ, tiên đế tức giận trực tiếp ban chết.