Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 57: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

“Hoang đường!” Thái hậu tức giận đập bàn: “Ngươi có thân thân phận của hai ngươi hay không? Hơn nữa, trước đây vậy mà ngươi thật sự có ý định phế quân, thậm chí muốn ám sát nó? Hoàng nhi đã làm chuyện gì sao sao?”

“Ngươi có biết chỉ cần dựa vào hai việc này, ai gia có thể lệnh người gϊếŧ ngươi, tịch thu vương phủ. Cho dù mẫu thân ngươi tới cũng không dám nói thêm gì nữa.”

Triệu Kính Từ biết mình phạm trọng tội muốn hành thích vua. Trước đây hắn không để bụng, nhưng hiện giờ… Hắn có chuyện càng để tâm hơn.

“Thái hậu muốn xử phạt thần như thế nào đều được, nhưng xin hãy cho thần ở bên cạnh bệ hạ.” Hắn rũ mắt nói.

“Ngươi!” Thái hậu đương nhiên không định gϊếŧ hắn, nếu không cũng đã không trực tiếp nói ra.

Không nói tới việc Triệu Kính Từ nắm nhiều quyền lực trong tay, không phải người nàng muốn động là được, huống chi con trai không chịu cố gắng kia của nàng còn đang bị ảnh hưởng bởi tình cổ, yêu cái tên khốn kiếp này đến chết đi sống lại.

Nếu Triệu Kính Từ thật sự có chuyện gì, con trai nàng còn chưa giải được cổ, lỡ đâu thật sự phát điên thì làm sao bây giờ?

Thái hậu đau đầu, lòng không khỏi mắng tiên đế. Đều do lão háo sắc tạo nghiệt, hại con trai họ phải chịu khổ theo.

“Ngươi về biên quan đi.” Thái hậu ấn huyệt thái dương, mệt mỏi nói: “Ai gia sẽ tìm người giả cổ cho Hoàng nhi, về sau ngươi và nó… đừng gặp nhau nữa, tốt cho đôi đường.”

Trái tim Triệu Kính Từ chùng xuống, tách khỏi bệ hạ là điều hắn không thể nào chấp nhận được. Vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy.

“Xin Thái hậu thứ tội.” Lúc này, giọng điệu hắn rất bình tĩnh, nói: “Thần không làm được.”

Thái hậu tức giận đứng lên, lạnh lùng nói: “Có gì mà không làm được, còn muốn ai gia sai người trói ngươi đi?”

Triệu Kính Từ cũng đứng lên, nói: “E rằng Thái hậu cũng không làm được.”

“Ngươi ——” Thái hậu sững sờ, sau đó hiểu ra, tức tối chỉ vào hắn: “Ngươi đang uy hϊếp ai gia?”

“Thần cũng không muốn, chỉ cần Thái hậu không dồn ép thần, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.” Hắn nhàn nhạt nói, trước khi rời đi còn nói thêm: “Phải rồi, thần hy vọng Thái hậu có thể giao Sở Hoằng cho thần xử trí.”

“Ngươi, ngươi….” Thái hậu giận đến mức tay đều run. Sau khi hắn rời đi, nàng bỗng nói với người bên cạnh: “Truyền An lão vương phi vào kinh, ai gia muốn hỏi xem nàng dạy dỗ con như thế nào?”

Lý ma ma bên cạnh xấu hổ chớp mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương nương, người quên rồi sao, Nhϊếp chính vương mười tuổi đã bị đưa vào trong kinh, được tiên đế mang theo bên người bồi dưỡng.”

Thái hậu: “…”

“Không hổ là lão háo sắc dạy ra tiểu háo sắc, Hoàng nhi của ai gia thật đáng thương.”

Lý ma ma: “…” Nương nương, người lại quên mất, người cũng tham gia một phần dạy bảo hắn đấy.

*

Trương thái y cảm thấy, năm nau tiểu Hoàng đế gặp thật nhiều tai nạn. Gần đây lão chẳng có việc gì khác nên bèn mỗi ngày đều đi bắt mạch cho đối phương.

Tuy nhiên, bình thường lúc bắt mạch, Nhϊếp chính vương đều như hổ rình mồi canh giữ bên cạnh. Không biết hôm nay vì sao đối phương lại không có ở đây. Mãi tới khi lão khám chân cho tiểu Hoàng đế xong, ra ngoài mới thấy đối phương đỏ hoe hai mắt đứng ngoài phòng ấm.

Trương thái y vội hành lễ, lại bị hắn giơ tay ngăn lại.

“Thân thể của bệ hạ thế nào? Chân có trở ngại gì không?” Giọng Nhϊếp chính vương rất khàn, lại cố ý nói nhỏ, như sợ người bên trong nghe thấy.

Trương thái y rùng mình, cũng vội nói khẽ: “Bẩm Vương gia, chân bệ hạ lại bị lạnh. Gần đây thời tiết không tốt, sợ rằng sẽ rất đau. Còn mắt cá chân bị trật, thần cũng đã nắn lại xương, tuy không quá đáng ngại nhưng gần đây không nên đi lại, tốt nhất nên nghỉ ngơi vài ngày rồi mới đi lại sau.”

Ánh mắt Triệu Kính Từ run lên, hắn thấp giọng: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Chân đau…

Nếu ngày hôm đó hắn cứu bệ hạ ra khỏi hố tuyết sớm hơn một chút, chẳng phải nguồn cơn căn bệnh này sẽ không còn sao?

Triệu Kính Từ đau khổ vô cùng, muốn đi vào bấm chân cho tiểu Hoàng đế, nhưng lại sợ làm đối phương kích động, cuối cùng cũng chỉ gác bên ngoài.

Mãi đến khi trời tối, Tôn Đắc Tiền mới ra khỏi phòng ấm, nhỏ giọng bẩm báo: “Nô tài đã đốt chút hương an thần, bệ hạ đã ngủ.”

Triệu Kính Từ gật đầu.

Trước khi vào, hắn đến thiên điện thay quần áo rồi sưởi ấm, sau khi đảm bảo trên người không còn hơi lạnh mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trên giường, tiểu Hoàng đế ngủ cũng không an ổn, sắc mặt còn tái nhợt, lông mày cũng nhíu chặt.

Triệu Kính Từ nhẹ nhàng xoa cho y, lại sợ đánh thức y nên cuối cùng ngồi bên kia, đặt chân tiểu Hoàng đế lên đầu gối mình, dịu dàng xoa bóp một cách thuần thục.

Hắn cúi đầu, không phát hiện tiểu Hoàng đã mở mắt từ khi nào, trong mắt vẫn là sự mến mộ và tình sâu không thể che đậy, nhưng chỉ lát sau liền đau khổ nhắm mắt lại.