Sau khi đứng dậy, hắn bỗng hỏi tiểu Hoàng đế: “Vừa rồi lúc bệ hạ đến, không phải nói vẫn chưa phê xong tấu chương sao?”
Ngụ ý, ngươi còn không quay về phê tấu chương?
Thái hậu nhìn ra hắn có chuyện riêng muốn nói với mình, bèn nói với tiểu Hoàng đế: “Chính sự quan trọng, Hoàng đế đi trước đi.”
“Hả?” Lâm Không Lộc ngẩn ngơ, nghĩ thầm, ý câu nói đó chẳng lẽ không phải để A Từ thay ta phê sao?
*
Chân Lâm Không Lộc còn chưa lành hẳn, khập khiễng bước ra khỏi cung với vẻ mặt buồn bực. Chẳng bao lâu, tiểu thái giám kia cũng đi ra.
Lâm Không Lộc lại tò mò liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi tên gì? Làm việc trong cung mẫu hậu từ lúc nào? Vì sao trước đây trẫm chưa từng thấy.”
Tiểu thái giám cúi đầu cũng kính: “Nô tài tên Tiểu Sở Tử, trước đây từng túc trực bên linh cữu tiên đế. Gặp được Thái hậu nương nương rủ lòng thương, hôm nay mới bắt đầu làm việc trong cung.
“Ồ.” Lâm Không Lộc gật đầu, vừa định hỏi lại thì Triệu Kính Từ đã ra ngoài.
Y nháy mắt quên luôn mình định hỏi gì, trong mắt chỉ còn người yêu, vội bước tới: “Ngươi nói gì với mẫu hậu thế?”
Triệu Kính Từ dắt tay y, liếc tiểu thái giám kia, tiểu thái giám lập tức kinh sợ cúi đầu.
Triệu Kính Từ không nói gì, đỡ tiểu Hoàng đi rời đi.
Sau khi họ rời đi, tiểu thái giám mới ngẩng đầu, ánh mắt để lộ một nụ cười quỷ quyệt, xoay người hồi điện.
*
Trong điện, Thái hậu còn đang cau mày suy tư, thấy hắn vào mới khẽ giãn mày ra.
Tiểu thái giám thấy vậy, vội tiến lên giúp nàng xoa ấn huyệt thái dương.
Thái hậu khẽ nhắm mắt, nói: “Những chứng cứ Kính Từ vừa lấy ra ngươi cũng thấy rồi, ngươi cảm thấy có mấy phần thật, mấy phần giả?”
Tiểu thái giám dịu dàng nói: “Theo nô tài thấy, đương nhiên đều là thật. Tấn Vương xác thật có ý đồ xấu, còn từng ám sát bệ hạ, nhưng…”
Nói đến đây, hắn hơi khựng lại, dường như có hơi do dự.
Thái hậu vẫn nhắm hai mắt: “Tiếp tục đi.”
Tiểu thái giám không chút do dự, thấp giọng nói: “Lúc trước nương nương sai nô tài đi tra chuyện Tấn Vương phái người ám sát bệ hạ, nôt tài tình cờ phát hiện trước khi Tấn Vương làm vậy, Nhϊếp chính vương cũng từng pháo người mai phục tại khe núi đó, định ám sát bệ hạ. Chỉ là không biết vì sao sau đó lại rút lui.”
Thái hậu chợt mở mắt.
“Chuyện này người bên cạnh bệ hạ cũng biết, nhưng không hiểu vì sao vẫn chưa nói ra.” Tiểu thái giám còn nói tiếp: “Nhưng gần đây nô tài điều tra cũng phát hiện thêm, bệ hạ dường như trúng tình cổ nên mới cho Nhϊếp chính vương tất cả.”
“Loảng xoảng!”
Thái hậu vô tình làm đổ chung trà.
“Ngoài ra, đoạn thời gian bệ hạ ở biên quan, Nhϊếp chính vương còn phái người tra xét vài vị vương tôn thuộc dòng bên của hoàng thất, như có ý định lập con nối dõi cho bệ hạ.” Tiểu thái giám lại nói.
Đây là ý muốn phế tiểu Hoàng đế, lập tân quân.
Thái hậu nhắm mắt, giọng điệu tràn đầy thất vọng: “Xem ra ai gia cần phải… mời Nhϊếp chính vương cùng dùng bữa rồi.”
Tiểu thái giám hiểu rằng Thái hậu muốn tổ chức Hồng Môn Yến, ngả bài với Triệu Kính Từ.
Nếu Triệu Kính Từ không phục, vậy đương nhiên là tốt nhất. Nếu phục, vậy “Chén vàng cùng ngươi uống, dao sắc không khoan dung”.
“Đúng rồi, việc này không thể để Hoàng nhi biết.” Thái hậu bổ sung.
Tiểu thái giám cúi đầu nói “Vâng”, nhưng trong mắt hiện lên tia giễu cợt.
Làm sao hắn có thể để mọi chuyện diễn ra theo cách mà Thái hậu mong đợi được?
Đêm mai, mặc kệ Triệu Kính Từ có muốn làm phản hay không, hắn cũng phải khiến Thái hậu tiện phụ này chết trong tay đối phương. Còn tiểu Hoàng đế, một vở diễn hay như vậy, con trai tiện phụ đương nhiên không thể vắng mặt.
Hắn muốn để tiểu Hoàng đế tận mắt nhìn thấy Triệu Kính Từ gϊếŧ chết mẹ ruột của y, sau đó lại nói cho kẻ đáng thương đó, y chỉ vì trúng tình cổ nên mới thích Triệu Kính Từ thôi. Ha ha ha, hắn chẳng tin họ sẽ không sụp đổ, sẽ không điên!
*
Ngày hôm sau, Lâm Không Lộc hạ triều rồi đều ở trong phòng ấm cả ngày.
Vài ngày nữa là tới đông chí, gần đây trời lạnh, lúc nào cũng có tuyết rơi. Hai chân của y sợ lạnh, còn vừa bị trẹo chân, gần như không phải đi lại thì y sẽ không đi lại.
Nhưng lúc chạng vạng, bỗng nhiên có tiểu thái giám tới bẩm báo, nói Thái hậu mở tiệc ở Thọ Khang cung, mời y qua dùng bữa.
Lâm Không Lộc vốn tưởng là gia yến bình thường, nhưng tiểu thái giám lại nói tiếp: “Nhϊếp chính vương đã đến rồi.”
Lâm Không Lộc thấy hơi kỳ lạ, còn chưa tới đông chí mà sao lại mở tiệc?
Có điều khi nghĩ rằng người yêu cũng ở đó, y lại vui vẻ, cố chống lại cảm giác vô lực sau khi chặn cơn đau, chống bàn đứng dậy, nói với Tôn Đắc Tiền: “Hầu hạ trẫm thay quần áo.”
Khi thay quần áo, ống tay áo được giấu trong ngực y rơi ra, như báo hiệu điều chẳng lành.
Lâm Không Lộc không nghĩ nhiều, vội nhặt lên phủi phủi rồi cẩn thận cất lại vào ngực, phảng phất như quên mất mình có thói ở sạch.
Thế Giới 2 -