Vài vị đại thần là thật sự đau lòng, khổ sở khuyên tiểu Hoàng đế đừng để Nhϊếp chính vương mê hoặc. Nhưng cũng có một đám người có động cơ thầm kín, không quỳ than “Tiên đế ơi, người mở mắt ra nhìn đi” thì chính là mắng “Nhϊếp chính vương lòng muông dạ thú”, thậm chí còn có người kêu rên “Triều Đại Hạ sắp vong rồi”.
Đại khái là vì Triệu Kính Từ vắng mặt, lá gan họ cũng lớn hơn, bày ra bộ dáng cưỡng cầu tiểu Hoàng đế “mau chóng đoạt quyền tự mình chấp chính, xử lý Nhϊếp chính vương”. Triều đình vốn nghiêm túc lập tức hỗn loạn như một cái chợ.
Lâm Không Lộc ngồi long ỷ trên cao, lạnh lùng nhìn họ kêu khóc, biểu tình càng ngày càng tối sầm lại. Những người này mắng ai y đều có thể nhịn, duy chỉ mắng Nhϊếp chính vương là y không nhịn nổi.
Lửa giận trong lòng như được đổ dầu, càng đốt càng thịnh. Ngay khi chúng thần dồn ép lợi hại nhất, y bỗng đứng dậy chộp lấy đống sớ dâng trên bàn đập nát tất cả, tức giận nói: “Đủ rồi!”
Phía dưới thoáng chốc yên lặng, đây là lần đầu họ nhìn thấy tính tình âm tình bất định của tiểu Hoàng đế, nhất thời không kịp phản ứng.
Lâm Không Lộc trực tiếp đá vào ngự án, nghiến răng, nói như một vị hôn quân: “Về sau còn ai dám nói Nhϊếp chính vương không được, lôi hết toàn bộ ra ngoài đánh 30 gậy. Về Tấn Vương, trẫm thấy giam cầm vẫn còn quá nhẹ nhàng cho hắn. Tôn Đắc Tiền, truyền ý chỉ của trẫm, nhốt hắn vào địa lao!”
Nói xong, y khoát tay tức tối rời đi, đám quần thần thế mà chẳng ai kịp định thần.
Nhưng khi đi ra khỏi đại điện không bao xa, thấy xung quanh không có người, vành mắt Lâm Không Lộc lập tức đỏ lên. Y khom lưng ôm chân: “Đau đau đau, đệt, hệ thống, đã chặn cảm giác đau chưa?”
Đau đến mức lý trí y cũng quay về rồi.
0687 ngập ngừng: “Đau nhức xương do phong thấp đã chặn 99% cho cậu rồi, loại đau đó là đau liên tục không dứt, còn loại đau này là do bị đập vào mắt cá chân. Lúc trước không chặn loại đau này, để tôi chặn cho cậu trước, mau tìm thái y khám đi.”
Lâm Không Lộc: “…” Đậu, thế mà còn phân thành nhiều loại che chắn khác nhau.
*
Triệu Kính Từ vừa về liền nghe tin tiểu Hoàng đế bị thương ở chân, hắn vội vã chạy tới tẩm điện.
Ngay khi Lâm Không Lộc thấy hắn, hai mắt y đã rưng rưng, trong lòng tủi thân vô cùng: “A Từ, chân trẫm đau.”
0687: “…” Rõ ràng là trẹo mắt cá chân.
Tim Triệu Kính Từ thắt lại, hắn vội tiến lên, mà khi ngồi xổm xuống lại không dám đυ.ng vào mắt cá chân sưng lên như cái bánh bao của y.
Hắn đau lòng, khẽ hỏi: “Sao lại bị trật chân thế này?”
Lâm Không Lộc căm phẫn, bất bình thay hắn. ngay lập tức kể lại chuyện xảy ra trên triều ngày hôm hay. Nói xong lại nắm tay y đảm bảo: “A Từ yên tâm, trẫm luôn tin tưởng ngươi, tuyệt đối không bị họ châm ngòi đâu.”
Triệu Kính Từ trong lòng vừa đau vừa mềm, bế tiểu Hoàng đế lên giường, nhẹ nhàng nói: “Ta tin ngươi, nhưng nếu về sau lại xảy ra chuyện như vậy thì không cần tức giận với họ. Ta không quan tâm đến việc ấy, nhưng nếu ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng.”
Tôn Đắc Tiền bên cạnh nghe được mà ê răng, nhưng tiểu Hoàng đế thì rất hưởng thụ. Y ôm lấy cổ Triệu Kính Từ, vùi đầu trong hõm vai hắn, giọng nũng nịu nói: “A Từ, ngươi đối xử với ta thật tốt.”
*
Chuyện của Tấn Vương, đúng là Triệu Kính Từ xử lý không đúng lúc.
Hắn vốn đã bị người chỉ trích ôm quyền, hiện tại lại giam cầm Tấn Vương. Chẳng sợ có thể đưa ra bằng chứng chứng minh Tấn Vương mưu phản, cũng sẽ có người cho rằng hắn dụng tâm kín đáo.
Huống hồ gần đây hắn bận rộn tìm kiếm vu y, tinh lực trên triều đình cũng giảm đi rất nhiều, một số người có tâm tư liền trở nên tích cực hơn.
Cuối cùng, sự việc càng ngày càng ồn ào, truyền đến tai Thái hậu. Thái hậu đang lễ Phật cũng không thể hồi kinh trước thời hạn.
Sau khi hồi cung, Thái hậu không gặp mấy đại thần quỳ gối ngoài cửa cung mà trực tiếp gọi Triệu Kính Từ đến hỏi chuyện.
Lâm Không Lộc nghe tin, sợ người yêu chịu oan ức nên lập tức muốn đi theo.
Triệu Kính Từ gần đây luôn chiều y, không từ chối, cũng may Thái hậu cũng không nói gì, chỉ hỏi Triệu Kính Từ: “Chuyện Tấn Vương, đều là thật?”
Triệu Kính Từ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, lập tức sai người đưa nhân chứng vật chứng ra.
Thái hậu nhìn xong quả nhiên biến sắc, có vẻ rất tức giận.
Một tiểu thái giám thanh tú bên cạnh vội khom lưng vỗ lưng thuận khí giúp nàng, chậm rãi nhẹ giọng nói: “Nương nương, Nhất Vân đại nói tâm thái phải bình tĩnh khi lễ Phật, người không thể tức giận.”
Lâm Không Lộc lập tức ngẩng đầu, tò mò nhìn tiểu thái giám. Triệu Kính Từ cũng liếc hắn một cái.
Thái hậu dường như rất nghe lời khuyên, vỗ vỗ tay tiểu thái giám, rồi nói với Triệu Kính Từ: “Ngươi làm rất tốt, có ngươi trông coi triều đình thay Tiểu Lộc, ai gia rất yên tâm.”
Triệu Kính Từ khom người: “Không dám.”
Thế Giới 2 -