Bàn tay ôm tiểu Hoàng đế của Triệu Kính Từ run rẩy, ngay cả khi bị quân địch bao vây trên chiến trường, hắn cũng chưa bao giờ bất an như lúc này.
Tôn Đắc Tiền cũng tái mặt vì sợ hãi, lão suýt thì vấp ngã ngay ngưỡng cửa khi chạy ra ngoài để gọi thái y.
Trương thái y đến rất nhanh, gần như là bị Lâm Tam xách gáy áo tới. Mới vào cửa đã bị đưa đến trước mặt tiểu Hoàng đế để bắt mạch.
Triệu Kính Từ đã đặt tiểu Hoàng đế lên giường, nhường vị trí cho thái y. Hắn nhìn như bình tĩnh vững vàng đứng một bên, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của tiểu Hoàng đế, để lộ ra vẻ căng thẳng.
Là vì bát thuốc đó? Chắc chắn là vậy, nhưng đó là do hắn tự mình, từng muỗng từng muỗng bón cho tiểu Hoàng đế.
Triệu Kính Từ nhắm mắt, ngón tay khẽ run, trên đầu ngón tay còn sót lại vệt máu ấm.
Biểu tình hắn thoáng hiện một tia đau khổ, mà khi mở mắt ra đã biến thành lệ khí.
Biết nên xuống tay từ chỗ Thái hậu, sẽ là ai? Tấn Vương? Nhưng dù có phải hay không, Tấn Vương cũng không thể lưu lại.
Trước đây đối phương đã phái người đến ám sát hắn và tiểu Hoàng đế ở biên giới Trung Châu, lẽ ra khi đó hắn không nên lưu lại tai họa ngầm này, thả dây dài câu cá lớn vì phía sau còn có kẻ khác xúi giục.
“Triệu Hành.” Giọng hắn cứng rắn lạnh lùng, lệnh cho tâm phúc: “Dẫn người vây phủ Tấn Vương, không được để một ai chạy trốn, chờ ta xử lý.”
Triệu Hành lập tức nhận lệnh đi ra ngoài.
Lúc này, sắc mặt Trương thái y vẫn luôn bắt mạch cho tiểu Hoàng đế hơi đổi, cuối cùng cũng có phản ứng.
Triệu Kính Từ vô thức siết chặt hai tay, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Bệ hạ thế nào?”
Trương thái y vuốt chòm râu trắng, nhíu mày: “Thánh thể bệ hạ tạm thời không có đáng ngại.”
Tạm thời? Triệu Kính Từ cau mày.
Tôn Đắc Tiền sốt ruột nói: “Ôi chao, ta nói này Trương thái y, đừng có lúc nào cũng úp úp mở mở, nói cho xong một câu nhanh lên!” Cũng không sợ Nhϊếp chính vương nôn nóng kéo ngươi ra ngoài chém à.
Trương thái y không quá xác định, chần chừ: “Trong cơ thể bệ hạ, có hơi thở của vật còn sống, lão thần hoài nghi… hẳn là trúng cổ.”
“Trúng cổ?” Tôn Đắc Tiền kinh hô.
Triệu kính như ngại ồn, nhìu mày liếc lão rồi hỏi: “Cổ gì?”
Trương thái y không thể nói một cách chắc chắn, lão không hiểu biết về thuật cổ độc. Nhưng ngày thường tiểu Hoàng đế cũng không có bất kỳ triệu chứng gì của việc trúng cổ, vì vậy rất khó để phân biệt.
“Hổ thẹn, lão thần không tinh thuật này. Vương gia nên mau chóng tìm người am hiểu tới khám cho bệ hạ.” Trương thái y kiến nghị, dừng chút rồi nói tiếp: “Nhưng có lẽ bệ hạ đã trúng cổ một thời gian rồi.”
Sớm nhất là khi lão phát hiện khác thường khi bắt mạch cho tiểu Hoàng đế ở Trung Châu, hiện giờ nghĩ lại hẳn không phải ảo giác, còn nếu sớm hơn…
“Có lẽ là trúng khi còn ở biên quan.” Trương thái y phỏng đoán.
Triệu Kính Từ cũng nghĩ đến, thậm chí hắn còn nghĩ ra thời gian càng chính xác hơn Trương thái y.
Từ khi hắn cứu tiểu Hoàng đế khỏi hố tuyết cho đến lúc hồi cung, bên người đối phương luôn có người của hắn. Mà sau khi hồi cung, họ bày tỏ tâm ý với nhau, hắn càng thêm để ý tiểu Hoàng đế, bảo hộ cũng càng nghiêm ngặt hơn. Khả năng duy nhất là lần tiểu Hoàng đế xuất quan đó. Mà khi ấy, người đi theo tiểu Hoàng đế chính là Tiểu Hỉ Tử…
Lòng Triệu Kính Từ chùng xuống, lập tức hạ lệnh cho thân tín: “Đến phương Bắc, áp giải Tiểu Hỉ Tử bị nhốt trong lao về kinh thành. Nhớ kỹ, không được để hắn chết trên đường.”
Vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, may mà tiểu Hoàng đế đã ngăn cản hắn gϊếŧ Tiểu Hỉ Từ. Nếu không, nếu không…
Trái tim Triệu Kính Từ vô cùng đau đớn, hắn ngồi trước giường, khẽ chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của tiểu Hoàng đế. Nhưng khi nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, hắn cả kinh rụt về.
“Bệ hạ nôn ra máy chỉ vì trúng cổ? Có liên quan tới bát thuốc…” Hắn trầm giọng nó, vẫn còn nghi ngờ việc này không thể không liên quan đến thuốc.
Trương thái y đã kiểm tra nước thuốc còn sót lại trong bát, nghe vậy trả lời: “Thuốc thật sự không có vấn đề gì. Lão thần suy đoán, trong thuốc có thành phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ trùng cổ, người bình thường uống sẽ không sao, nhưng sau khi bệ hạ uống… Cổ trùng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoạt động nên mới dẫn đến việc hộc máu.”
Triệu Kính Từ lại siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay gần như bị xuyên thủng. Quả nhiên, vẫn có liên quan đến thuốc mà hắn bón cho y.
Nhưng đây rốt cuộc là cổ gì? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó hoạt động?
Triệu Kính Từ không thể tưởng tượng được có sâu trong cơ thể sẽ là như thế nào. Hắn quan tâm quá sẽ bị loạn, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung: Liệu con trùng có cắn tiểu Hoàng đế không? Có phải hiện giờ tiểu Hoàng đế đang rất đau không? Sắc mặt tái nhợt như vậy, lông mày cũng hơi nhíu lại, hẳn là rất đau.