Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 43: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Vậy nên, hắn phải mau chóng tách khỏi tên Tấn Vương ngu xuẩn này mới được. Nhưng trước đó, có lẽ vẫn có thể lợi dụng Tấn Vương một lần nữa.

Nghĩ vậy, bạch y nhân đột nhiên cong môi cười nói: “Thực ra tình hình cũng không tệ lắm. Nếu thật sự yêu nhau, vậy để cho họ biết chuyện tình cổ là được, sẽ chẳng thiếu một người điên đâu.”

Nếu vận may tốt, nói không chừng có thể điên luôn cả hai người.

Tấn Vương lập tức hiểu ý hắn, nhưng làm thế nào để hai người biết lại là một vấn đề khác.

Tình cổ kia ngày thường ẩn rất sâu, rất khó bị phát hiện khi bắt mạch. Bọn họ cũng không có người ở Thái Y viện, không dễ thu xếp.

Bạch y nhân cười: “Trong cung không dễ thu xếp, ngoài cung còn không thu xếp được? Nghe nói tiểu Hoàng đế thường xuyên đau chân, Triệu Kính Từ và Thái hậu đều giúp y tìm cách trị tận gốc. Bên Triệu Kính Từ phòng bị nghiêm ngặt, không dễ xuống tay. Nhưng bên Thái hậu thì chưa chắc đâu.”

*

Lâm Không Lộc gần đây quả thật thường xuyên uống thuốc, đều là thuốc trị bệnh ở chân. Có loại do Thái hậu sai người đưa qua, cũng có nhiều loại thuốc bổ Triệu Kính Từ tìm cho y.

Nhưng có thể đưa đến trước mặt y thì tất nhiên phải được trải qua vô số lần thử độc và sàng lọc.

Thật ra Lâm Không Lộc không muốn uống, y có hệ thống chặn cảm giác đau đớn, có uống hay không cũng chẳng khác là bao. Huống chi mấy loại thuốc đó cũng chưa chắc đã có tác dụng.

Nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Thái hậu và Triệu Kính Từ, khó mà từ chối.

Đặc biệt là Triệu Kính Từ, cứ nghĩ tới việc thuốc trong tay là nhờ đối phương vất vả tìm vì mình, lòng tiểu Hoàng đế liền ấm áp, tràn ngập vui sướиɠ, chỉ ước có thể uống ba chén lớn.

0687: “Nhưng mà bát trong tay cậu thật ra là của Thái hậu gửi tới.”

Lâm Không Lộc: “… Cậu không nói, cũng không có ai bảo cậu là người câm đâu.”

0687: “Tôi sợ cậu bị ảnh hưởng bởi tình cổ nhiều quá, thật sự trở nên khờ khạo nên quyết định nói chuyện với cậu nhiều hơn tí.”

Lâm Không Lộc: “Im đi.”

Triệu Kính Từ bàn bạc xong xuôi với triều thần, vừa vào phòng ấm đã thấy y thất thần cầm chén thuốc, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Không Lộc vừa thấy hắn đã mừng rỡ như đứa ngốc bạch ngọt trong tình yêu, vui vẻ nói: “Ngươi xong việc rồi? Vừa đúng lúc, thuốc cũng mới được đưa tới.”

Triệu Kính Từ không biết vì sao, nhưng nhìn tiểu Hoàng đế cười vui vẻ khiến tâm trạng hắn cũng tốt lên trông thấy.

Hắn vén vạt áo ngồi cạnh tiểu Hoàng đế, quen nẻo cầm lấy chén thuốc. Nhưng trước khi bón thuốc, đột nhiên hỏi một câu: “Đây là do ai đưa tới?”

Tôn Đắc Tiền vẫn luôn đứng đó hầu hạ lập tức trả lời: “Đó là dược liệu do Thái hậu sai người gửi từ ngoài cung vào. Đều đã kiểm tra đọc tính, sau khi sắc thành thuốc lão nô cũng đã thử, không có vấn đề gì.”

Triệu Kính Từ khẽ gật đầu, nhưng vẫn uống một muỗng trước rồi mới đút cho tiểu Hoàng đế.

Chỉ là sau khi hắn uống, tiểu Hoàng đế mới uống, chẳng khác nào hôn gián tiếp.

Tuy mỗi lần bón thuốc đều làm vậy, nhưng lần nào tiểu Hoàng đế cũng đỏ mặt, đây có lẽ cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến y chờ mong việc uống thuốc.

Uống thuốc xong, Triệu Kính Từ lại đút cho tiểu Hoàng đế một viên mứt hoa quả. Sau đó nhìn thức ăn trên bàn, hỏi: “Muốn ăn gì?”

Thực ra, việc bón cho tiểu Hoàng đế ăn cũng rất thú vị, chỉ cần là món đối phương thích, vậy bón món nào cũng được. Gần đây Triệu Kính Từ ngày càng trở nên thành thào, thậm chí còn có cảm giác thành tựu.

Nhưng hôm nay hỏi xong, hắn cũng không đợi được câu trả lời của tiểu Hoàng đế. Hắn theo bản năng quay đầu lại liền thấy tiểu Hoàng đế nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt.

Đáy lòng Triệu Kính Từ chợt hoảng hốt, vô thức hỏi: “Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Hay là thuốc vừa rồi…”

Còn chưa dứt lời, tiểu Hoàng đế bỗng nhiên nôn “phụt” ra máu. Sau đó nhìn máu trước mắt, cả người lại không khỏe.

0687 vội giúp y kiểm tra thân thể, kiểm tra xong phát hiện không có vấn đề gì ngoại trừ cổ trùng hoạt động một chút, không khỏi thở dài: Ký chủ lại thấy máu mà ngất rồi.

Mà khi Triệu Kính Từ thấy máu, não hắn trở nên trống rỗng trong giây lát. Rõ ràng hắn đã quen việc nhìn thấy máu trên chiến trường, nhưng giờ phút này lòng lại vô cùng khủng hoảng.

“Mau gọi thái y!” Hắn ôm lấy tiểu Hoàng đế ngất đi, giọng nói còn run rẩy.