Triệu Kính Từ cảm thấy mình không thể chờ được thêm giây phút nào nữa, hắn cần phải giải cổ cho tiểu Hoàng đế càng sớm càng tốt. Vì vậy hắn lại hạ lệnh cho người gấp rút đến Nam Cương, tìm vu y am hiểu thuật cổ độc.
“Phải rồi, hiện giờ vẫn chưa rõ trong người bệ hạ là loại cổ nào, dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi cái gì, gần đây đừng để bệ hạ uống thuốc nữa. Chế độ ăn uống cũng vậy, để phòng ăn nhầm thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ trùng, lão thần kiến nghị về sau cho bệ hạ ăn những thức ăn gần đây sẽ ổn hơn.” Trương thái y đề nghị.
Ít nhất có thể chứng minh thức ăn gần đây mới ăn không có vấn đề gì.
Triệu Kính Từ cũng hiểu điều này, nghĩ đến việc tiểu Hoàng đế còn chưa dùng bữa, đợi chốc tỉnh lại chắc chắn sẽ đói, bèn dặn dò: “Dọn hết thức ăn đi, làm lại một phần theo thực đơn hai ngày trước.”
*
Khi Lâm Không Lộc tỉnh dậy, y thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình một cách rất thận trọng.
Triệu Kính Từ vẫn luôn canh giữ trước giường, thấy tiểu Hoàng đế tỉnh lại thì biểu tình căng thẳng mới thả lỏng vài phần, nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, có đói bụng không? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng điệu hắn nhẹ nhàng nhất có thể, duy trì nụ cười ôn hòa, như thể đang đối xử với một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.
Lâm Không Lộc vốn nên nhận ra sự khác thường, nhưng dưới ảnh hưởng của tình cổ, thấy người trong lòng quan tâm mình đến vậy thì chỉ thấy vui sướиɠ, vội lắc đầu: “Không khó chịu, chỉ là hơi đói. Đúng rồi, vừa rồi trẫm làm sao vậy?”
Triệu Kính Từ dìu y ngồi dậy, giọng điệu bình thường bảo: “Gần đây bệ hạ uống nhiều thuốc bổ quá, hơi thượng hỏa nên mới hộc máu. Về sau không cần uống thuốc nữa.”
Tôn Đắc Tiền đứng bên hầu hạ lập tức cúi đầu. Trước khi tiểu Hoàng đế tỉnh lại, Nhϊếp chính vương cũng đã hạ lệnh: Bất luận kẻ nào cũng không được để lộ việc bệ hạ trúng cổ, để tránh ảnh hưởng tâm tình của bệ hạ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cổ trùng.
Tiểu Hoàng đế không biết chuyện đó, nghe nói không cần uống thuốc liền cảm thấy mất mát, cúi đầu nói nhỏ: “Vậy về sau không phải là…. Ngươi sẽ không bón thuốc nữa sao?”
Triệu Kính Từ cười: “Không phải còn có thể ăn cùng bệ hạ sao?”
“Làm sao có thể giống nhau?” Tiểu Hoàng đế vô thức phản bác, thầm nghĩ, không có phúc lợi hôn môi gián tiếp.
Dường như Triệu Kính Từ biết y đang suy nghĩ điều gĩ, bỗng phất tay làm người lui ra rồi áp người gần sát, đôi mắt đen nhánh nhìn vào mắt của tiểu Hoàng đế, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ đang tiếc nuối gì vậy?”
“Ta…” Trong mắt tiểu Hoàng đế thoáng qua một tia hoảng loạn, vô thức muốn rời tầm mắt đi.
Triệu Kính Từ đột nhiên nắm cằm y, ánh mắt vẫn nhìn thẳng y, hơi thở quen thuộc chậm rãi tới gần, rồi sau đó, một đôi môi mát lạnh hôn y.
Tiểu Hoàng đế ngẩn người, ngây ngốc không phản ứng.
Ban đầu, chỉ là cái chạm khẽ. Mà sau khi nghiền ngẫm cánh môi vài lần, Triệu Kính Từ bỗng giữ chặt gáy tiểu Hoàng đế, cúi người áp xuống, công thành đoạt đất. Chẳng mấy chốc tiểu Hoàng đế đã bị hắn hôn đến nức nở, thở không nổi.
Triệu Kính Từ buông y, nhưng vẫn đè trên người y, khẽ cười với chất giọng khàn khàn: “Bệ hạ đang tiếc nuối chuyện này sao?”
Tiểu Hoàng đế khó lắm mới ổn định lại hô hấp được, nghe vậy sắc mặt đỏ bừng bừng, mạnh miệng phản bác: “Trẫm không có.”
“Vậy à?” Triệu Kính Từ cười, bảo: “Xem ra bệ hạ cũng là Diệp Công hiếu long*?”
*“Diệp Công hiếu long” là một câu thành ngữ dùng để chỉ người bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực tế lại không thực lòng, cũng là để chỉ người chỉ biết lý thuyết mà không biết thực tế. – Theo trithucvn.org
Ngày thường luôn muốn hôn hắn, mà khi thật sự hôn, kỹ thuật là không được.
Tiểu Hoàng đế lập tức bực, nỗ lực lật người đè hắn lại, thở hổn hển: “Phu nhân nhà người ta, nào có giống ngươi đè lão gia xuống như vậy?”
Triệu Kính Từ hơi nhướng mày, nói: “Lão gia nhà người ta, cũng đâu có giống bệ hạ suýt chút nữa bị hôn ngất như thế.”
“Đó, đó là ta…” Tiểu Hoàng đế chột dạ, ánh mắt đảo tung.
Thấy vậy, Triệu Kính Từ không chọc y nữa, trực tiếp ôm y ngồi dậy, nói: “Bệ hạ đói rồi phải không? Dùng bữa trước đi.”
Tiểu Hoàng đế thầm thở phào, cảm thấy “Phu nhân” không còn thắc mắc nữa, “Lão gia” cuối cùng cũng bảo vệ được tôn nghiêm.
Nhưng khi được “Phu nhân” bế ngồi vào bàn, tiểu Hoàng đế lại sững sờ.
“Sao lại đổi cả một bàn ăn vậy?” Cá phù dung, vịt bát bảo mà y dặn Ngự Thiện phòng làm đâu rồi?
*
Hôm nay Triệu Kính Từ đặc biệt chiều tiểu Hoàng đế, cho dù đối phương có yêu cầu gì thì hắn gần như đều sẽ đồng ý. Khi tiểu Hoàng đế nhìn hắn, hắn cũng luôn nở nụ cười dịu dàng, như một người khác hẳn so với bình thường.
Mà lúc ra khỏi cung, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, hỏi người bên cạnh: “Tấn Vương nhận tội chưa?”
Thuộc hạ cúi đầu xấu hổ, nói: “Chưa nói gì cả.” Đối phương là Vương gia, cũng không bị giam vào ngục nên họ không tiện tra tấn.
Kỳ thật Triệu Kính Từ đã bắt được người xuống tay bên Thái hậu, người đưa dược liệu cho tiểu Hoàng đế, đối phương cũng thận trọng, không nói gì.
Nhưng trực giác Triệu Kính Từ rất chắc chắn. Chuyện này khẳng định liên quan đến Tấn Vương.