Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 45

Edit by NHT Chang

----------

"Nhưng... Thái tử từ trước đến nay không thích Ngâm nhi, ta chỉ sợ hắn lại để ý đến Lục Nguyễn, đến lúc đó, nương nương e rằng cũng khó ra tay, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến tình mẫu tử của người và Thái tử." Trương thị vẫn đầy lo âu.

Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, từ tốn đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Chuyện này tẩu tẩu không cần lo, Thái tử vốn không để ý đến nữ sắc, trước đây ta cũng từng đưa cho hắn vài trắc thϊếp, nhưng đều bị hắn từ chối. Hoàng thượng lần này đột ngột tứ hôn, chắc chắn cũng vì lý do này, hoàng thất phải được duy trì. Ta cũng đã gặp Lục Nguyễn, nếu so về tài học thì không bằng con gái của Thẩm Thái phó, còn về nhan sắc thì Ngâm nhi cũng hơn nàng ta. Thái tử làm sao có thể dễ dàng để tâm đến người khác."

Nghe lời của Hoàng hậu, sắc mặt Trương thị mới dịu đi một chút. Bà lo nhất là con gái mình sẽ bị bắt nạt. Cung cấm khác biệt với phủ đệ, ở đâu cũng có quy củ, chỉ cần sơ suất sẽ bị người khác nắm thóp. Thái tử phi có thể lập, cũng có thể bị phế.

"Bẩm nương nương, Thái tử điện hạ đến thỉnh an người." Hồng Hạnh đột nhiên bước vào.

Ngay lập tức, Hoàng hậu liền nói: "Truyền vào."

Liễu Ngâm cũng giật mình, chỉ thấy bên ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, mặc một bộ trường bào màu đen thêu hoa văn rồng bốn móng, đôi mắt sáng như sao, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng, làm gì có chút nào giống người sắp thành thân. Nàng quay đầu đi không nói gì, nghĩ rằng đối phương chắc chắn cũng bị ép cưới mình.

Thấy hắn, Hoàng hậu cũng nở một nụ cười hiền hòa: "Con công việc bận rộn, không cần mỗi ngày đến thỉnh an mẫu hậu, bổn cung cũng không có việc gì."

Nghe vậy, Tần Nghiêm chỉ khẽ cúi đầu: "Mẫu hậu lo lắng quá, đây là việc nhi thần nên làm."

Nói xong, Hoàng hậu đột nhiên cười nói: "Con thật có tâm, mau đi lo chính sự đi. Ngâm nhi, không mau tiễn biểu ca con ra ngoài."

Bất ngờ bị gọi tên, Liễu Ngâm giật mình, Lục Công chúa cũng vội vàng thúc vào tay nàng, liên tục ra hiệu. Nàng hít một hơi, cuối cùng cũng cắn răng đi theo bước chân của hắn.

Ra khỏi nội điện, nàng lại nhìn thấy Tiểu Lộc Tử, lần này hắn rất biết điều đứng sang một bên. Liễu Ngâm nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, không kìm được mà nhìn xung quanh, rồi đột nhiên hỏi: "Điện hạ... vì sao muốn cưới ta?"

Đi trước, người đàn ông không quay đầu lại, vẻ mặt thờ ơ.

Quá quen với điều này, Liễu Ngâm chỉ biết cúi đầu lẩm bẩm một mình: "Thôi, cũng chẳng khác gì nhau."

Vừa nói xong, nàng chỉ cảm thấy đầu mình đập phải một bức tường thịt, lập tức loạng choạng lùi lại vài bước, ngây ngốc nhìn người đột nhiên quay đầu lại.

"Thích loại vải gì?" Giọng hắn trầm lặng.

Liễu Ngâm: "..."

Ý hắn là gì?

Đối diện với đôi mắt ngây ngốc của nàng, giọng người đàn ông thấp xuống: "Ngươi suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện gây rối sao?"

Ánh mắt giao nhau, nàng hít sâu một hơi, lập tức chớp mắt biện bạch: "Ta... ta ngoan lắm! Là ngài có thành kiến với ta thôi!"

Nói đến đây, nàng lại rất ân cần kéo tay áo hắn, khuôn mặt đỏ bừng cúi xuống, "Chỉ cần có thể gả cho Thái tử ca ca, dù là vải thô cũng không sao!"

Nói lời không thật lòng nàng đã quen rồi.

Nhìn tay áo bị nàng kéo, ngón tay trắng nõn của nàng dưới ánh mặt trời như ánh lên, Tần Nghiêm ánh mắt khẽ động, nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi thật khéo nịnh hót."

Nói xong hắn liền bỏ đi, Liễu Ngâm phía sau bĩu môi cũng không đuổi theo. Chưa bao giờ gặp người đàn ông khó chiều như vậy, nếu không có quyền có thế, với tính cách này chắc chắn không ai lấy hắn.

Đi trên con đường lát đá cuội, không biết nghĩ gì, hắn đột nhiên quay lại nhìn một cái, "Ta nhớ trong kho còn có một tấm vải lụa Thất Vân Cẩm."

Tiểu Lộc Tử phía sau khẽ giật mình, liền vội vàng gật đầu: "Đây là tấm cuối cùng còn lại sau khi dâu tằm quý ở Vĩnh Quốc tuyệt chủng."

Tấm còn lại trước kia đã được làm thành áo choàng cho Thái hậu, giờ đây tấm cuối cùng trên đời chỉ có ở kho của Đông Cung.

"Đưa cho Nội vụ phủ làm váy cưới."

Nghe vậy, mặt Tiểu Lộc Tử thoáng hiện một tia kinh ngạc. Theo tiêu chuẩn của Thái tử phi thường dùng là vải dệt kim, dù rất quý giá nhưng vẫn không bằng lụa Thất Vân Cẩm hiếm có. Như vậy, điện hạ rốt cuộc là muốn giữ thể diện cho nhà họ Liễu, hay... thực sự để tâm đến Nhị tiểu thư Liễu gia?

Mẹ nàng và Hoàng hậu vẫn còn nhiều chuyện để bàn, Liễu Ngâm không muốn nghe những chuyện đó, liền kéo Lục Công chúa đến thư viện tìm Thẩm Thái phó . Thời gian sắp tới nàng không thể ra ngoài đi học, sau này lại càng không có cơ hội.

Chỉ là chưa đến thư viện, nàng đã gặp phải một nhóm khách không mời. Không biết đây có phải là oan gia ngõ hẹp không, dù rất phiền lòng vì phải gả cho Thái tử, nhưng điều đó không cản nàng chọc tức một số người.

"Biểu tỷ..." Lục Công chúa liền kéo tay nàng, ngập ngừng nhìn về phía nhóm người phía trước.

Liễu Ngâm ngược lại nở nụ cười, bước lên vài bước, nhìn những bông hoa xung quanh: "Hoa này đẹp thật, ngày mai ta sẽ bảo Thái tử ca ca trồng vài cây trong Đông Cung, biểu muội thấy sao?"

Thấy nàng đắc chí như vậy, Quận chúa Minh Nguyệt phía không xa hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn sang Hạ Hâm, "Hâm nhi, đừng chấp nhặt với con bé thối tha đó, Thái tử điện hạ tuy cưới nó, nhưng chắc chắn vẫn chán ghét nó. Không chừng chẳng bao giờ động đến nó, như thế càng đáng thương hơn!"

Nghe người ta công khai nguyền rủa mình, Liễu Ngâm liền bước tới, mỉm cười nói: "Chuyện trong khuê phòng không cần Quận chúa lo lắng, nhưng ta nhất định sẽ theo ý chỉ của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, nối dõi tông đường cho Thái tử. À, suýt nữa quên, mặt Quận chúa lành nhanh thật, xem ra thái y trong Thái y viện cũng không phải vô dụng."

Nhìn người con gái cười tươi trước mặt, Minh Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng thốt ra vài chữ, "Không biết xấu hổ!"

"Biểu tỷ, chúng ta đi thôi." Lục Công chúa vội vàng kéo nàng đi, sợ người đối diện lại giở trò.

Liễu Ngâm vừa đi vừa Ngâm nga một khúc hát, từ từ bước ngang qua hai người kia. Hạ Hâm lại quay đầu, mắt lóe lên một tia sắc lạnh, "Chúc mừng Liễu cô nương và Thái tử điện hạ hòa hợp."

Bước chân dừng lại, Liễu Ngâm cười nhẹ: "Cảm ơn lời chúc của Quận chúa, ta nhất định không làm ngài thất vọng."

Chọc tức được đối phương, tâm trạng Liễu Ngâm tốt hẳn, cứ thế bước về thư viện. Ngược lại, người phía sau lại có vẻ mặt rất khó coi.

"Hâm nhi..."

"Không cần nói nữa." Hạ Hâm quay lại nhìn bóng dáng đang rời đi, giọng nói lạnh lẽo: "Thời gian còn dài mà, không cần vội."

Những gì nàng muốn, chỉ có thể là của nàng!

Đến thư viện, đáng tiếc Thái phó Thẩm đã xong lớp, không còn cách nào khác, Liễu Ngâm đành trở về tìm mẹ để cùng ra khỏi cung. Khi đi ngang qua một đình nghỉ chân, nàng tình cờ nhìn thấy người đàn ông gầy gò đang ngồi dưới gốc cây.

"Biểu tỷ..."

Phất tay, Liễu Ngâm ra hiệu nàng ở đây chờ, rồi một mình nhẹ nhàng bước đến gốc cây. Trời nóng như thiêu như đốt, nhưng dưới gốc cây ít nhất vẫn có chút bóng mát, gió ở vị trí này cũng khá dễ chịu.

Trong tay người đàn ông cầm một cuốn sách cũ nát, gió nhẹ thổi mái tóc đen trước trán của hắn, vết sẹo hình như đã mờ đi nhiều, Liễu Ngâm biết ngay là hắn đã dùng thuốc của nàng.

Nhìn đôi giày thêu màu hồng dừng lại trước mặt, người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lập tức lọt vào tầm mắt. Trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười tươi, như ánh mặt trời rực rỡ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

-----------