Edit by NHT Chang
-------
Cảm giác như bị sét đánh, Liễu Ngâm bỗng thấy đầu óc mình ù lên, vội vàng véo vào cánh tay mình, đau đến mức nàng kêu "á" một tiếng rồi lập tức bước xuống khỏi ghế dài, sau đó vội vã dìu mẹ đi ra ngoài. Cả hai đều mang theo vẻ mặt không dám tin.
Khi vội vã đến đại sảnh, nàng thấy người truyền chỉ không ai khác chính là Vương công công, người thân cận bên cạnh hoàng đế. Thấy hai người, ông ta mỉm cười khẽ gật đầu. Liễu Ngâm vẫn chưa hoàn hồn thì đã bị mẹ kéo xuống quỳ, ngay lập tức những người khác trong phủ cũng quỳ xuống nhận chỉ.
Vương công công từ từ mở thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nghe rằng con gái của Thượng thư Liễu gia, Liễu Ngâm, vừa có tài sắc vừa hiền lành, nết na, Thái hậu và trẫm đều rất hài lòng, đặc biệt tứ hôn cho Thái tử làm chính phi, giao cho Lễ bộ chọn ngày lành tháng tốt, đến ngày 15 tháng sau sẽ thành hôn, khâm thử!"
Đọc xong, Vương công công đưa thánh chỉ cho Liễu Ngâm, mỉm cười nói: "Chúc mừng Liễu cô nương, mau nhận chỉ đi."
Cả sảnh ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng, không ngờ tiểu thư nhà mình thật sự trở thành Thái tử phi. Chẳng phải nói Thái tử điện hạ không ưa Nhị tiểu thư sao?
Nuốt khan một cái, Liễu Ngâm vẫn còn mơ màng nhận lấy cuộn giấy màu vàng. Trương thị cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng ra hiệu cho Bình Nhi, nàng liền lén đưa cho Vương công công một cái túi. Vương công công mỉm cười, rồi thu lấy.
"Vương công công, hoàng thượng... sao lại đột nhiên tứ hôn? Thật khiến thần phụ không kịp chuẩn bị." Trương thị thu lại vẻ mặt, đầy nghi ngờ hỏi.
Nghe vậy, Vương công công chỉ cười đầy ẩn ý: "Nô tài cũng không rõ, phu nhân muốn biết thêm chi tiết có thể chờ Liễu đại nhân về hỏi. Việc này đã được bàn bạc trên triều hôm nay, Liễu đại nhân hẳn là người hiểu rõ nhất."
Biết rằng người trong cung đều là những con cáo già, không mong gì hỏi thêm được gì từ ông ta, Trương thị lập tức lịch sự cho người tiễn Vương công công ra ngoài.
Chỉ còn lại Liễu Ngâm, nàng cầm cuộn thánh chỉ, từ từ mở ra. Dù không đọc được nhiều chữ, nhưng ghép lại cũng hiểu được đại ý của Vương công công vừa đọc, bên trên còn có một dấu ấn, cho thấy tất cả đều là thật. Có thể tưởng tượng rằng, buổi chầu sáng nay chắc hẳn đã là một trận chiến nảy lửa, cha nàng phải đấu khẩu với nhiều người để cuối cùng giành được vị trí Thái tử phi cho nàng!
"Chờ cha con về, ta nhất định phải hỏi rõ, sao lại tứ hôn đột ngột như vậy, không hề có chút tin tức nào, thật là quá bất ngờ." Dù nói vậy, nhưng trên mặt Trương thị không giấu nổi niềm vui, vội vàng sai người đi hỏi xem lão gia đã về chưa.
Toàn bộ phủ Liễu đều tràn ngập niềm vui không tả xiết. Trương thị cũng dặn quản gia thưởng cho mọi người, còn Liễu Ngâm thì cầm thánh chỉ quay về phòng mình. Càng nghĩ càng không thể tin được, nàng chưa làm gì mà đã trở thành Thái tử phi. Chẳng lẽ Thái tử không phản đối?
Nghĩ là một chuyện, nhưng khi thật sự đến ngày này, Liễu Ngâm chỉ cảm thấy mình hoàn toàn bối rối, nàng chưa chuẩn bị gì cả mà đã phải thành thân!
Dù theo tiêu chuẩn chọn lựa, Thái tử vừa có quyền lực, vừa đẹp trai, quả là khó mà có được, nhưng với tính cách lạnh lùng của hắn, nàng thật sự sợ rằng mình sẽ phải chịu cảnh góa chồng cả đời. Không đúng, với mức độ ghét bỏ nàng của hắn, nàng chắc chắn sẽ phải sống một cuộc đời như vậy.
Đến chiều cha nàng mới về, đồng thời Lễ bộ cũng gửi sính lễ đến, tất cả đều được chuẩn bị theo tiêu chuẩn của Thái tử phi, chất đầy hai gian phòng. Liễu Ngâm ngồi xổm nhìn những báu vật trong phòng, mắt nàng như bị hoa đi.
Nàng cứ nghĩ hôm nay cha nàng phải đấu tranh gay gắt lắm, nhưng theo lời cha nàng, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Tuy nhiên, hoàng đế còn chọn một trắc phi cho Thái tử, chính là con gái của Thừa tướng Lục. Liễu Ngâm biết chuyện này không đơn giản như vậy, chưa kịp gả đã có người gây khó dễ, chẳng phải là nàng sắp bước vào cuộc sống cung đấu rồi sao!
Thời gian độc thân của nàng... cuối cùng cũng không thể quay trở lại!
Không giống với nỗi u buồn của nàng, toàn bộ phủ Liễu tràn ngập không khí vui mừng. Cha nàng đi lại đều mang theo nụ cười, và để không để lộ sự bất mãn, nàng cũng phải tỏ ra vui mừng hết sức.
Nhưng chuyện này quả thật quá đột ngột, ngày hôm sau, mẹ nàng dẫn nàng vào cung gặp Hoàng hậu, có vẻ như muốn tìm hiểu ý của hoàng đế và Thái tử.
Khi đến Trường Xuân Cung, nàng thấy gương mặt của cô mẫu đầy vẻ vui mừng, lập tức kéo mẹ nàng lại nói chuyện phiếm. Liễu Ngâm thì ngồi một bên cùng Lục Công chúa ăn điểm tâm.
Nàng đã suy nghĩ thông suốt, nếu phải sống cảnh góa trong khi chồng còn sống thì cứ vậy thôi, không cần phải phục vụ đàn ông. Đến lúc đó nàng sẽ giúp Thái tử nạp thêm vài trắc thϊếp, làm một Thái tử phi hiền thục, chắc không ai còn nói nàng nữa.
"Cô không cần lo lắng, dù hoàng thượng lần này có đột ngột, nhưng vị trí Thái tử phi không là của Ngâm nhi thì cũng là của con gái nhà họ Lục, nay rơi vào tay Ngâm nhi là tốt nhất rồi." Hoàng hậu nói một cách nghiêm túc.
Trong nội điện không có ai hầu hạ, Trương thị ngồi đối diện trên ghế dài cũng nhíu mày, có chút lo lắng: "Nhưng... nương nương cũng biết tính cách của Ngâm nhi, hoàng thượng lại để Lục Nguyễn làm trắc phi, Ngâm nhi làm sao có thể đấu lại nàng ta?"
Suýt chút nữa bị nghẹn bởi ngụm trà, Liễu Ngâm lập tức chen vào: "Mẹ không cần lo lắng, con sao có thể để người khác bắt nạt mình, nếu nàng ta không chọc vào con thì thôi, nếu dám giở trò gì, con nhất định sẽ không để nàng ta yên!"
Nghe nàng nói chắc như đinh đóng cột, Trương thị đầy vẻ trách móc, còn Hoàng hậu thì khẽ cười: "Ngâm nhi nói đúng, hơn nữa còn có bổn cung ở đây, làm sao có thể để cháu gái mình bị bắt nạt. Nếu Lục Nguyễn biết điều thì không sao, nếu dám động đến Ngâm nhi, bổn cung sẽ có cách xử lý nàng ta."
Nói đến đây, ánh mắt Hoàng hậu thoáng qua một tia sắc lạnh, Liễu Ngâm cũng vội vàng gật đầu. Dù sao nàng cũng có chỗ dựa là "vua của cung đấu", thì còn sợ gì nữa.
----------