Edit by NHT Chang
---------
"Ta đã nói là thuốc này rất hiệu nghiệm, ngươi dùng thêm một tháng nữa chắc chắn sẽ khỏi hẳn."
Nói xong, Liễu Ngâm đột nhiên ngồi xổm xuống, ghé sát đầu nhìn cuốn sách trong tay hắn, "Ngươi thích đọc sách à? Lần sau ta có thể mang đến cho ngươi, dù sao cũng tiện mà."
Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, người đàn ông khẽ cụp mắt, một lúc sau mới nhẹ nhàng thốt ra: "Tại sao."
Giọng hắn mờ ảo lại hơi khàn, Liễu Ngâm ngồi xổm ở đó nhìn hắn chằm chằm, cười nhẹ: "Vì chúng ta giống nhau mà."
Nói xong, người đàn ông đột nhiên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nàng.
"Thật ra ta cũng giống ngươi, những người kia bề ngoài tỏ ra kính trọng ta, nhưng ta biết họ đều khinh thường ta, cho rằng ta thô lỗ, không biết chữ, chỉ dựa vào gia thế để ngang ngược. Nhưng không sao, ta sẽ chọc tức họ, và sống thật tốt, dù sao họ cũng không thể làm gì được ta."
Nói xong, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn lên trời với vẻ bình thản: "Đời người có nhiều điều không thể làm chủ, nhưng mỗi người có một mục tiêu khác nhau, chỉ khi tâm hồn mạnh mẽ mới thật sự mạnh mẽ. Ngươi chắc hẳn rất tò mò tại sao ta lại giúp ngươi, vì ta thấy ngươi rất giỏi. Nếu là ta, ta sẽ không thể chịu đựng như ngươi, ta có thể sẽ oán trời, trách mình."
Liễu Ngâm chống cằm thở dài: "Thật ra đến bây giờ ta cũng không biết phải làm sao, nhưng biết sao được, ta đâu có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhìn về phía tốt đẹp, dù sao sống không thể chỉ vì bản thân."
Nàng còn có gia đình, còn có cha mẹ, nên phải gả cho Thái tử.
Gió nhẹ thổi qua, người đàn ông cúi đầu, đôi mắt khẽ hạ xuống, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Có lẽ nghĩ đến Lục Công chúa đang đợi mình, Liễu Ngâm liền đứng dậy, phủi bụi trên váy, vừa nhìn người đối diện vừa nói: "Ta đi đây, lần sau nhất định sẽ mang sách cho ngươi."
Không biết nghĩ gì, nàng lại cúi đầu hỏi thăm dò: "Ta... có thể biết tên ngươi không?"
Nói xong, thấy đối phương có vẻ không định trả lời, nàng chỉ biết buồn bã quay lưng bỏ đi.
Mím môi, một lúc sau người đàn ông mới nhẹ nhàng nói: "Kỷ Lân."
Bước chân dừng lại, Liễu Ngâm có cảm giác như mình nghe lầm, rồi từ từ quay đầu lại, cười tươi nói: "Ta nghe được rồi!"
Đôi khi, Liễu Ngâm nghĩ rằng những người có vẻ khó gần, thường dễ tiếp cận hơn. Nhìn bóng dáng dần biến mất khỏi tầm mắt, người dưới gốc cây từ từ nhắm mắt, che giấu mọi cảm xúc trong lòng.Quay lại Trường Xuân Cung, Liễu Ngâm cùng mẹ xuất cung, nhưng Hoàng hậu lại tặng cho nàng một ma ma họ Lưu, nói là để dạy nàng một số quy củ trong cung, sau này vào Đông Cung cũng sẽ theo bên mình.
Đây quả là một tin động trời, có Lưu ma ma này bên cạnh, sau này nàng chẳng phải tuân theo những quy củ cổ hủ đó sao!
Nhưng dù nàng nói thế nào, Hoàng hậu cũng không thu hồi mệnh lệnh, còn nói Lưu ma ma chỉ nhắc nhở nàng thôi, không can thiệp quá nhiều.
Lời là như vậy, nhưng khác gì giám sát, không còn cách nào khác, ngay cả mẹ nàng cũng không có ý kiến, Liễu Ngâm đành miễn cưỡng chấp nhận.
Tưởng rằng còn một tháng nữa mới thành thân, nhưng nàng vẫn còn ngây thơ quá, thời gian như vậy đối với mẹ nàng còn quá ngắn, trong những ngày tới, ngày nào nàng cũng phải học quy củ từ Lưu ma ma. Bà nói rằng không được mắc sai lầm dù là nhỏ nhất, đã là Thái tử phi thì không thể như trước kia, phải quản lý mọi việc trong Đông Cung, phải chín chắn, không được để Lục trắc phi lợi dụng sơ hở.
Thế là Liễu Ngâm bắt đầu cuộc sống bị giam lỏng của mình, ban ngày học quy củ, ban đêm học thêu thùa, Lưu ma ma còn dạy nàng chuyện nam nữ, nói rằng những điều này không thể không biết, thậm chí còn đưa cho nàng một quyển **, Liễu Ngâm thật sự bị sốc, hóa ra những bản sách quý này đều có trong cung!
Có lẽ để nàng học hỏi kinh nghiệm, Lưu ma ma còn kể cho nàng nghe những chuyện hậu cung tranh đấu. Liễu Ngâm nghe mê mẩn, hóa ra Lệ Quý phi vì muốn giữ dáng nên chỉ uống cháo trắng mỗi ngày. Còn cô mẫu của nàng khi sinh Lục Công chúa đã bị Đức phi hãm hại, nên đến giờ không thể sinh thêm, không trách Đức phi thất sủng nhanh như vậy.
Không biết từ lúc nào, đến ngày thành thân, Liễu Ngâm lại trở nên bình tĩnh, ngược lại mẹ nàng thì lo lắng không yên. Hôm đó trời chưa sáng, bà đã sai người đánh thức nàng, rồi tắm rửa, xông hương, tiếp theo phải mặc những lớp trang phục phức tạp.
Hôm nay, các con đường ở kinh thành đều đông đúc những người đến xem lễ cưới. Mọi người đều nghe rằng Nhị tiểu thư nhà họ Liễu thô lỗ, không ngờ cuối cùng lại được gả cho Thái tử. Các cấm vệ quân nghiêm ngặt bảo vệ các con đường, đảm bảo đoàn rước dâu đi lại thuận tiện, trong khi đó, phủ Liễu cũng đèn đuốc sáng trưng, bận rộn không ngớt.
"Nghe nói váy cưới này dùng vải lụa Thất Vân Cẩm, Thái tử điện hạ đặc biệt dặn làm, cả thế gian chỉ còn tấm này thôi."
Lưu ma ma vừa giúp nàng mặc đồ, vừa nhìn chiếc váy cưới màu đỏ quý giá, mặt cũng lộ rõ nụ cười. Bà luôn nhìn người rất chuẩn, dù không ai tin, nhưng bà lại cảm thấy Thái tử điện hạ đối với biểu tiểu thư không tầm thường.
Trong phòng có không ít mệnh phụ của gia tộc đến tiễn dâu, nghe vậy, ai nấy đều cười nói, dù đều biết rằng Thái tử chắc chắn nể mặt nhà họ Liễu nên mới làm vậy.
Nghe những lời của họ, Liễu Ngâm lại thấy buồn ngủ, ngồi trước gương cho họ trang điểm, đến khi bên ngoài rạng đông, nàng mới dụi mắt từ từ mở mắt ra.
Cô gái trong gương có đường nét tinh xảo, lông mày cong cong, môi đỏ mọng, tóc đen buộc sau gáy, cài trâm phượng mạ vàng cẩn ngọc, trông như đang tung cánh, sống động như thật. Nhìn người trong gương, Liễu Ngâm có chút ngẩn ngơ, không ngờ đây lại là mình.
Những người khác trong lòng cũng không giấu nổi sự thán phục. Dù cô gái này có phần thô lỗ, nhưng quả thật là rất đẹp, trong cả kinh thành cũng khó tìm được ai hơn nàng.
"Biểu tẩu thật có phúc, có một cô con gái xinh đẹp như vậy, Thái tử điện hạ chắc chắn sẽ thích."
"Đúng vậy, đàn ông nào không thích người đẹp, chỉ cần Ngâm nhi dịu dàng hơn, Thái tử điện hạ làm sao không thương?"
Trong thoáng chốc, mọi người bắt đầu góp ý, còn phân tích cả tâm lý đàn ông. Liễu Ngâm thì ngồi trước gương nhìn mình, chỉ cảm thấy những thứ trên đầu thật nặng, lát nữa đi làm sao được đây.
Bên ngoài trời đã sáng, trong phòng nến cũng đã cháy hết. Nhìn con gái xinh đẹp trước mặt, Trương thị bỗng nhiên mắt đỏ hoe, không kiềm được bước lên nắm tay nàng, giọng nghẹn ngào: "Vào Đông Cung đừng như trước đây mà nghịch ngợm nữa, phải hầu hạ điện hạ thật tốt, sinh con nối dõi cho điện hạ."
Dù chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng cuối cùng cũng là lấy chồng, lòng Liễu Ngâm không khỏi cảm thấy bồi hồi. Nhất là khi nhìn thấy mẹ như vậy, nàng không kìm được mà mắt đỏ hoe, nhưng vẫn lẩm bẩm quay đầu đi, giọng nhỏ nhẹ: "Đây... đâu phải chỉ là chuyện của mình con."
-------------