Edit by NHT Chang
------------------
Câu hỏi quá trực tiếp khiến Liễu Ngâm sững sờ một lúc lâu, rồi mặt đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng, "Ta... ta tất nhiên là muốn gả cho Thái tử ca ca rồi."
Người đàn ông chỉ thoáng liếc nhìn nàng một cái, rồi bước về phía trước, thần sắc khó đoán.
Thấy hắn không nói gì, Liễu Ngâm lập tức đuổi theo, tiếp tục kiên trì hỏi: "Ta chỉ muốn biết biểu ca có định cưới ta không?"
Nàng ghét nhất là người khác đánh trống lảng, nói chuyện với Thái tử có thể khiến nàng tức chết.
Người đàn ông vẫn không trả lời, đi đến một ngã ba đường mới dừng chân, quay đầu lại, nhìn nàng sâu xa, giọng trầm thấp, "Ngươi đã không muốn nói thật, cớ gì ta phải nói cho ngươi biết?"
Hai người đối mắt nhau, Liễu Ngâm bị ánh mắt ấy làm cho bối rối, chỉ biết nhìn chằm chằm hắn rời đi, dần biến mất trong màn đêm.
Nàng đứng đó ngây người một lúc lâu mới dần dần hồi thần lại, nghĩ về ý nghĩa câu nói vừa rồi của hắn. Đây... là hắn đã không còn tin tưởng nàng sao?!
Không thể nào! Nàng diễn rất chân thành mà!
Nhưng... câu nói đó của hắn là có ý gì?!
Càng nghĩ càng lo lắng, khi Liễu Ngâm về đến Tước Phương Điện, trong lòng nàng ngổn ngang. Không trách được gần đây Thái tử lại kỳ lạ như vậy, đột nhiên còn nói chuyện với nàng. Có phải hắn đã phát hiện nàng không thực sự thích hắn, nên mới thay đổi thái độ như vậy?
Nếu hắn không nhìn thấu nàng, tại sao lại nói câu đó? Hắn thực sự muốn nói gì?
Suy nghĩ mãi khiến đầu nàng như muốn nổ tung. Thôi bỏ đi, những chuyện rắc rối này không thích hợp cho một đứa đầu óc đơn giản như nàng suy nghĩ, dù hắn có nhìn thấu thì sao chứ, cũng đâu có ý định cưới nàng.
"Biểu tỷ, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị đùi dê nướng, tỷ mau thử đi!"
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy Lục Công chúa sai người bưng một cái đùi dê lớn bước vào. Vừa rửa sạch mặt, thấy đồ ăn ngon, Liễu Ngâm lập tức chạy đến.
Ánh nến le lói, đùi dê nướng còn bốc khói nghi ngút, nhìn là biết ngay rất mềm và ngon. Vừa ở yến tiệc chưa ăn đủ, nàng liền không chờ nổi mà cắt ngay một miếng, biết rằng Lục Công chúa đang muốn giữ nàng ở lại cung thêm vài ngày, nhưng dù sao cũng phải đi. Hoàng cung vừa buồn chán vừa tù túng, nàng vẫn thích trở về nhà mình tự do hơn.
Chân đã lành, ngày mai lại phải đến học viện học bài. Mấy ngày không gặp, Ngũ Công chúa đã hoàn toàn không dám gây sự với nàng, rõ ràng cũng biết chuyện của Minh Nguyệt quận chúa.
Thái phó bắt mọi người học thuộc lòng bài văn, từ ngữ khó nhớ, ai không học thuộc ngày mai sẽ bị phạt đứng. Nghe nói không phân biệt con cháu hoàng gia hay công tử, tất cả đều bị đối xử như nhau, nếu không thì hoàng thượng cũng sẽ không để ông làm Thái phó, hơn nữa còn đảm nhiệm suốt bao năm qua.
Trong đại điện vang lên tiếng đọc bài lầm rầm, Liễu Ngâm còn chưa nhận biết hết mặt chữ, phải theo Lục Công chúa vừa đọc vừa học, đầu óc như muốn nổ tung.
"Biểu tỷ ở lại thêm vài ngày đi, nếu không về phủ rồi, chẳng ai cùng tỷ học bài nữa." Lục Công chúa tranh thủ nói xen vào.
Thẩm Thái phó đang đi tuần tra khắp nơi, chưa đến chỗ hai người, Liễu Ngâm lập tức liếc nhìn nàng, hạ giọng, "Ta mới là người phải làm thư đồng."
"Vậy thì biểu tỷ càng phải ở lại để giúp ta chứ." Lục Công chúa nghiêm túc đáp.
Trong điện toàn là tiếng đọc bài, Liễu Ngâm định nói gì đó, nhưng thấy nha hoàn Hồng Nhi của Lục Công chúa đột nhiên vội vã chạy vào, có vẻ như có việc gấp.
Biết rằng Thái phó ghét nhất là bị làm phiền trong lúc dạy học, nhưng Hồng Nhi cũng chẳng thể bận tâm. Sau khi lại gần, nàng ta liền hạ giọng nói với hai người, "Biểu tiểu thư, không hay rồi, Trưởng công chúa dẫn theo Minh Nguyệt quận chúa tìm hoàng thượng đòi lại công bằng, nói là tỷ thả nhện vào người Minh Nguyệt quận chúa. Hiện giờ hoàng hậu nương nương cũng đã đến đó rồi."
Liễu Ngâm: "!!!"
Nàng không cáo trạng, hai người kia lại biết đổ lỗi cho người khác! Đúng là quá đáng !Nàng lập tức đứng dậy, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện đang học, vội vàng lao ra ngoài, Lục Công chúa gọi thế nào cũng không dừng lại, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Thẩm Thái phó cũng gọi vài lần, cuối cùng đành nhìn các học sinh còn lại với vẻ mặt nghiêm nghị, quyết định chờ hai người kia quay lại sẽ phạt họ.
Chỉ có Ngũ Công chúa mỉm cười, tiếp tục đọc bài. Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Dao, nàng ta liền thì thầm gì đó vào tai Thẩm Dao.
Nghe vậy, vẻ mặt của Thẩm Dao không thay đổi nhiều, nàng ta vẫn cúi đầu đọc bài, đôi mắt hạnh hiện lên một tia sáng khó nhận ra.
Nghe Hồng Nhi nói họ đang ở Càn Thanh Cung, nhưng bên ngoài có rất nhiều Ngự Lâm quân canh giữ. Liễu Ngâm còn chưa kịp tới gần đã bị ngăn lại.
"Liễu cô nương, nếu không có lệnh triệu, tiểu thư không được vào trong." Ngự Lâm quân lạnh lùng nói.
Liễu Ngâm liếc nhìn đội quân đông đảo, không khỏi lùi lại vài bước, chỉ có thể đứng nhìn cửa điện Càn Thanh, Lục Công chúa vừa thở hổn hển đuổi kịp, liền kéo tay nàng, "Biểu tỷ, chúng ta mau đi thôi, mẫu hậu nhất định sẽ giải thích cho tỷ."
----------------