Edit by NHT Chang
-----------
Con gái bà cuối cùng đã trưởng thành.
Đến cổng cung, Liễu Ngâm đứng đó, nhìn xe ngựa của phủ Liễu từ từ rời đi, rồi mới chầm chậm quay trở lại. Nhưng không may, nàng lại gặp ngay Quận chúa Kỳ Dương đang chuẩn bị xuất cung.
"Ta biết ngay là con nha hoàn của ngươi có âm mưu, dám thả nhện cắn Minh Nguyệt, ngươi có biết bây giờ mặt nàng ấy đã nổi đầy mẩn đỏ rồi không? Huỷ hoại dung mạo người khác, Liễu nhị tiểu thư, ngươi thật độc ác."
Nhìn người đột nhiên chắn trước mặt mình, Liễu Ngâm không muốn đối đầu, nhưng thấy xung quanh có không ít mệnh phụ xuất cung đang nhìn về phía này, nàng chỉ có thể giữ bình tĩnh nhìn đối phương, "Thì ra Quận chúa thích buộc tội người khác mà không có chứng cứ. Ngươi nói ta thả nhện, ta còn nói ngươi thả nhện nữa kìa. Đây là kinh thành, không phải vùng Tây Nam của ngươi, dù nhà họ Liễu có suy yếu, cũng không đến lượt người ngoài tuỳ ý gán tội!"
Nàng chỉ là trả lại bằng cách dùng chính những gì Minh Nguyệt quận chúa đã làm với mình, hơn nữa nửa tháng sau mặt Minh Nguyệt quận chúa sẽ lành lại, nàng cũng học từ Minh Nguyệt quận chúa mà thôi.
Lời nói dứt khoát của nàng làm nhiều người giật mình, lập tức quay lại nhìn, rồi lại quay đi, tiếp tục xuất cung, nhưng không ngừng liếc nhìn vài lần. Không ngờ vị tiểu thư nhà họ Liễu này cũng là người có tự tôn.
Quận chúa Kỳ Dương đối mặt với ánh mắt của Liễu Ngâm, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, đứng yên nhìn cô gái trước mặt, cổ tay hơi động.
"Hâm nhi"
Phía sau bỗng truyền đến một giọng nam trầm ấm, Quận chúa Kỳ Dương lập tức quay đầu, khi thấy người đàn ông bên cạnh anh trai mình, ánh mắt nàng lập tức sáng lên, liền chạy đến.
"Thái tử ca ca." Khuôn mặt nàng lộ rõ sự ngưỡng mộ, không chút che giấu.
Hạ Ký kéo tay nàng lại, vẻ mặt không vui: "Xin lỗi Liễu tiểu thư."
Bước chân nàng dừng lại, tay nàng siết chặt, nhìn chằm chằm vào anh trai mình, không nói nên lời, ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Liễu Ngâm vòng tay qua ngực, chầm chậm bước tới, "Thôi bỏ đi, người nhà họ Liễu ta luôn rộng lượng, thấy thế tử điện hạ biết lẽ phải, ta cũng yên tâm rồi. Nhưng lần sau, nếu không có bằng chứng, mong Quận chúa đừng đùa như vậy nữa, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của người khác đấy."
Nhìn em gái mình, Hạ Ký quay sang nhìn Liễu Ngâm, vẻ mặt có chút áy náy, "Muội muội của ta không hiểu chuyện, may mắn nhờ Liễu tiểu thư rộng lượng bỏ qua."
Không sợ người thẳng thắn, chỉ sợ người giấu mặt. Liễu Ngâm không rõ thế tử này là người như thế nào, tất nhiên là cười tươi đáp: "Thế tử điện hạ khách sáo rồi, các ngươi từ xa tới, đã là khách, làm sao ta lại thực sự để tâm chuyện nhỏ với Quận chúa được."
Những lời khách sáo hết lớp này đến lớp khác, trước kia Liễu Ngâm chưa bao giờ nói ra được. Tam hoàng tử và Hạ Ấp nhìn nhau, không ngờ Thái phó Thẩm lại tài giỏi như vậy, có thể dạy một cô gái thô lỗ thành một người khôn khéo như thế này.
"Vậy thì tốt, nhưng dù sao Hâm nhi cũng có lỗi, ngày khác ta sẽ đưa muội ấy đến nhà thăm hỏi."
Lời của Hạ Ký vẫn có chút hối lỗi, nhưng lời của hắn chưa dứt, Tần Nghiêm đã liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ta không tiện tiễn các ngươi, ngày khác sẽ cùng uống vài chén."
"Điện hạ không cần tiễn." Hạ Ký lập tức cúi đầu đáp.
"Thái tử ca ca..." Quận chúa Kỳ Dương dường như còn muốn nói gì đó.
Tam hoàng tử cùng những người khác lập tức chào từ biệt, Liễu Ngâm bĩu môi làm mặt xấu với Quận chúa Kỳ Dương, sau đó vui vẻ chạy theo, "Biểu ca, chờ ta với!"
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Quận chúa Kỳ Dương dậm chân một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn anh trai mình, rồi lạnh lùng rời đi.
Hạ Ký không bận tâm đến sự nóng giận của em gái mình, chỉ chầm chậm bước lên xe ngựa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại bóng dáng phía sau. Mọi người đều nói rằng Liễu tiểu thư quấn quýt Thái tử điện hạ, nhưng trong mắt hắn, dường như không phải vậy.
Dưới ánh trăng, Tiểu Lộc Tử ở phía trước lặng lẽ xách đèn l*иg, Liễu Ngâm ngay lập tức tỏ ra không hài lòng, nhìn Hạ Ấp và những người khác. Bọn họ hiểu rõ, sợ đυ.ng phải cô nàng này, liền viện cớ rời đi bằng con đường khác.
Cảm thấy Tiểu Lộc Tử có chút chướng mắt, nhưng không thể làm gì, Liễu Ngâm làm như không có hắn, rón rén đến gần Tần Nghiêm , ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, nhã nhặn nói: "Đêm nay trăng sáng đẹp, thật là một đêm hiếm có."
Tiểu Lộc Tử cố nhịn cười, bước chân nhanh hơn, còn Tần Nghiêm dường như không nhận ra sự hiện diện của nàng, tiếp tục đi trước, bóng dáng lạnh lùng như mọi khi.
Liễu Ngâm bước theo bóng của hắn trên mặt đất, từng bước một, giọng nhẹ nhàng: "Ta muốn hỏi Thái tử ca ca một câu, chỉ cần huynh trả lời thật, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ quấn lấy chàng nữa."
Nàng đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần, ngay cả Tiểu Lộc Tử cũng không tin.
Thấy người không nói gì, Liễu Ngâm chỉ có thể đi theo bên cạnh hắn, chậm rãi kéo lấy ống tay áo của hắn, khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ nghiêm túc: "Huynh... có thực sự không muốn lấy ta?"
Nàng chỉ muốn được từ chối thẳng thừng một lần, để có lý do không quấn lấy hắn nữa, cùng lắm là giả vờ đau khổ một thời gian, còn hơn là cứ tiếp tục diễn mãi như vậy, nàng cũng phải lập gia đình chứ.
Giọng nói nhẹ nhàng của nàng vang lên trong đêm vắng, ánh mắt của người đàn ông thoáng động, hắn chậm rãi nhìn sang cô gái bên cạnh, nàng cúi đầu, mái tóc đen buông xuống che khuất nửa khuôn mặt.
Tiểu Lộc Tử lặng lẽ đi nhanh về phía trước, dần dần bỏ xa hai người.
"Thái phó chưa dạy ngươi rằng con gái phải biết giữ lễ nghĩa và dịu dàng sao?" Hắn hỏi, giọng bình thản.
Ngẩng đầu lên, Liễu Ngâm chớp mắt, trả lời nghiêm túc: "Thái phó chỉ dạy ta rằng có gì muốn nói thì nên nói thẳng, do dự sẽ khiến người ta hối tiếc cả đời."
Hai người nhìn nhau, nàng bỗng cảm thấy lo lắng, ánh mắt dời đi, hai tay nhanh chóng quấn lấy chiếc khăn thêu, rồi ngẩng đầu lên nhìn trăng lưỡi liềm trên trời.
Cơn gió đêm mát mẻ thổi qua, ánh mắt của hắn sâu thẳm, một lúc sau, hắn khẽ mở môi: "Ngươi muốn gả cho ta?"
---------------------