Edit by NHT Chang
-------------
Trong nháy mắt, đại điện vốn đầy tranh cãi bỗng trở nên im ắng, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Thái tử điện hạ. Chỉ có Liễu Ngâm là vẫn thản nhiên tựa đầu lên tay, nhấm nháp ly rượu hoa quả. Nàng thề rằng nếu Thái tử chọn nàng, nàng sẽ ăn... tường!
Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, Tần Nghiêm chỉ từ tốn đáp: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, chuyện này hãy để bàn sau."
Quả nhiên, khóe miệng Liễu Ngâm nhếch lên, nàng lấy một quả nho nhét vào miệng. Thái tử này quả thật là con ruột của Hoàng đế, giảo hoạt, thâm trầm, ai mà biết hai người họ đang tính toán điều gì.
Nghe vậy, các đại thần đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ dừng lại. Quả thật hôm nay là tiệc mừng thọ của Thái hậu, bàn luận những chuyện như vậy là không hợp lễ, nhưng đây đúng là cơ hội tốt, không biết lần sau sẽ phải đợi đến khi nào.
"Đủ rồi, chuyện này để sau hãy bàn." Hoàng đế cũng đột ngột lên tiếng.
Mọi người bên dưới chẳng còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục thưởng thức ca múa, uống rượu như không có chuyện gì xảy ra. Liễu Quốc Chính vẫn giữ nụ cười trên mặt, như thể không có gì xảy ra, tiếp tục cùng đồng liêu uống rượu vui vẻ.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, tâm trạng Liễu Ngâm rất phức tạp. Nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi yên nữa. Nàng không thể để cả đời mình buộc vào Thái tử. Nếu hắn thật sự không có ý tiếp nhận sự ủng hộ của nhà họ Liễu, thì dù cha mẹ nàng có làm gì cũng vô ích, chi bằng tìm một con đường khác.
"Ngâm nhi, con ở trong cung cũng đã lâu, không thể mãi làm phiền Hoàng hậu nương nương được, mấy ngày nữa hãy về phủ." Bên cạnh, bà Trương bỗng nghiêm túc nói.
Liếc mắt nhìn nhau, Liễu Ngâm chỉ gật đầu, nhưng không hiểu sao, nàng cảm thấy lời của mẹ nàng có ẩn ý.
Lục Công chúa vừa nghe tin nàng sắp rời đi, lập tức nhíu mày nói: " Cữu mẫu à, cho biểu tỷ ở lại thêm vài ngày đi. Ở ngoài phủ cũng chẳng có việc gì làm, không bằng ở lại cùng con học chữ, ít ra cũng có bạn."
Nói những lời này, giọng Lục Công chúa có chút do dự, nhưng biểu tỷ dạo này thật sự chăm chỉ học hành hơn, nên nàng không có nói sai.
"Ta sớm muộn cũng phải về phủ, sau này sẽ dẫn muội ra ngoài cung chơi." Liễu Ngâm cười nhìn nàng.
Lục Công chúa vẫn có chút không nỡ, giống như nàng sắp rời đi ngay lập tức. Trương thị chỉ đứng bên cạnh lắc đầu, cảm thấy hai nha đầu này thật giống những đứa trẻ.
Khi tiệc mừng thọ sắp kết thúc, Liễu Ngâm định đi xem tình hình của Minh Nguyệt quận chúa, nhưng quyết định trước tiên tiễn mẹ nàng về phủ, vì có vài chuyện cần thiết phải nói rõ ràng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, con đường trong cung trải dài bóng bạc, khắp nơi là các đại thần và mệnh phụ qua lại. Liễu Ngâm cố ý dẫn mẹ nàng đi một con đường vắng để ra khỏi cung, cuối cùng cũng không còn ai đi qua.
"Con hôm nay cũng thấy rồi đấy, nếu Hoàng thượng thật sự muốn lập con làm Thái tử phi, người sẽ không mập mờ kéo dài như vậy. Hơn nữa... gần đây nhà họ Liễu cũng không được bình yên."
Trương thị khẽ thở dài, đi cùng con gái trên con đường yên tĩnh, thần sắc phức tạp, bà nắm chặt tay con gái, giọng nói thấp xuống: "Mấy ngày trước, đại bá của con mắc lỗi trong công việc, Hoàng thượng trực tiếp giáng chức, đày ông ấy đến một nơi hẻo lánh ở Tây Thành. Mặc dù phẩm vị không hạ, nhưng rõ ràng là một hình thức giáng chức. Hoàng thượng không còn nể mặt nhà họ Liễu nữa, ai biết ý của Hoàng thượng là gì. Việc lập con làm Thái tử phi, thứ nhất là để thử xem Thái tử có tin tưởng nhà họ Liễu không, thứ hai... là vì con thích."
Cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, Liễu Ngâm cúi đầu, để mặc cho mẹ nàng nắm lấy tay mình, chỉ lặng lẽ nhìn xuống đất mà không nói gì.
Trương thị xoa đầu con gái, nở nụ cười nhạt: "Mẫu thân biết con đã trưởng thành hơn trước, nói những điều này với con cũng là để con có sự chuẩn bị. Nếu thực sự không thể thay đổi được, thì vị trí Thái tử phi... con đành phải từ bỏ."
Nói đến đây, giọng Trương thị có chút ngập ngừng, trong lòng bỗng cảm thấy đắng cay. Người ngoài chỉ biết nhà họ Liễu quyền lực một tay che trời , nhưng đâu biết rằng đường đi của họ đầy gian nan, ngay cả điều con gái mong muốn cũng không thể làm được.
Hai người bước đi chậm rãi, dưới ánh trăng chỉ còn lại tiếng gió thổi qua những ngọn cỏ. Liễu Ngâm bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị, nắm chặt tay mẹ: "Phu tử từng nói, những thứ cưỡng cầu không phải lúc nào cũng là thứ phù hợp với mình. Con thích Thái tử ca ca, nhưng con không muốn thấy mẹ và cha phải chịu khổ thêm nữa. Nếu... nếu có ngày đó, con... sẽ buông bỏ."
Nàng không thể mãi đóng kịch, cần phải có một sự thay đổi.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái, mắt bà Trương cũng bỗng chảy nước, bà nắm chặt tay con, một lúc lâu không nói nên lời.
------------