Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 31

Edit by NHT Chang

--------------

Nghe vậy, Quận chúa Kỳ Dương lập tức đứng dậy: "Được trò chuyện cùng Thái hậu, Hâm nhi cầu còn không được."

Thái hậu mỉm cười hiền từ, không rõ là hài lòng hay không, nhưng Hoàng đế cũng phất tay, bảo mọi người không cần quá câu nệ.

Sau đó, một thái giám bắt đầu đọc danh sách lễ vật từ các quan đại thần dâng lên. Danh sách rất dài, không biết đến khi nào mới đọc xong. Thấy những người khác đã bắt đầu dùng đũa, Liễu Ngâm cũng cúi đầu ăn bánh. Dù sao thì bữa tiệc này là do cô mẫu nàng chuẩn bị, độc ai cũng sẽ không nàng.

"Ngươi đừng chỉ lo ăn. Ở trong cung, ai dám để con đói?"

Trương thị ngồi bên cạnh lắc đầu, nhìn con gái mình với vẻ không hài lòng, các tiểu thư khác ai cũng dịu dàng nết na, chỉ có con bé này là chẳng ra dáng.

Hóa ra ăn cũng không được, Liễu Ngâm đành đặt bánh xuống, ngồi thẳng lưng như một tiểu thư khuê các, "Con không ăn nữa, ngồi vài giờ cũng không sao."

Nhìn thấy cảnh tượng đáng yêu này, Lục Công chúa không nhịn được mà nhích lại gần, cúi đầu thì thầm: "Lát nữa muội sẽ dẫn biểu tỷ đến Ngự Thiện Phòng, nghe nói ở đó có heo sữa quay, nhất định không để biểu tỷ đói."

Nghe vậy, mắt Liễu Ngâm sáng rực, nàng lấy một quả trái cây đặt lên bàn của Lục Công chúa, giọng thì thầm: "Quả nhiên biểu muội là tốt nhất."

Hai người thì thầm như những đứa trẻ chưa trưởng thành, Trương thị chỉ biết thở dài, nụ cười đầy bất lực trên môi, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ lo lắng. Bà không biết việc cưng chiều con gái như vậy là đúng hay sai, chỉ mong rằng nhà họ Liễu có thể bảo vệ con bé suốt đời.

Đọc xong danh sách lễ vật cũng mất nửa giờ, trong đó còn có cả những lễ vật từ các sứ thần nước ngoài. Khi các vũ nữ trở lại sân khấu, đại điện dần trở nên nhộn nhịp hơn, Liễu Ngâm cũng không cần phải hạ giọng khi nói chuyện nữa.

Sau khi kể lại chuyện của Minh Nguyệt quận chúa, Lục Công chúa vẫn có chút lo lắng, nhưng việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể cứng rắn không thừa nhận. Dù Quận chúa Kỳ Dương có thấy cũng không thể làm gì, không có bằng chứng thì ai có thể chứng minh là họ làm?

Nhìn thấy hai cô gái nhỏ thân thiết như chị em ruột, Hoàng hậu cũng cười bất lực, nhìn Thái hậu bên cạnh một cách vô tình: "Ngâm nhi cũng không còn nhỏ nữa, mấy ngày trước tẩu tẩu của thần thϊếp còn lo không ai muốn lấy nó, vậy mà giờ vẫn còn giống như một đứa trẻ."

Nghe vậy, Thái hậu đang chăm chú xem vũ đạo, bỗng chậm rãi hạ mi mắt, giọng trách móc: "Lão thân thấy con bé này rất tốt, tướng mạo cũng xuất chúng, các ngươi chỉ giỏi lo bò trắng răng."

Nghe đến đây, Lệ quý phi không nhịn được mà phải lấy tay che miệng, che giấu sự chế giễu trên mặt. Ý định của Hoàng hậu, chỉ thiếu việc thông báo cho cả thiên hạ biết, nhưng không nhìn xem Liễu Ngâm, một người ngốc nghếch như vậy, liệu có xứng với Thái tử không.

"Thần thϊếp cũng đã an ủi tẩu tẩu như vậy." Hoàng hậu không thay đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn Hoàng đế bên cạnh: "Nhưng Thái tử đã qua tuổi trưởng thành từ lâu, mà nay chính phi vẫn còn trống, tuy nói rằng chính sự quan trọng, nhưng thần thϊếp nghĩ rằng thành gia lập thất cũng là việc lớn."

Nghe vậy, Hoàng đế nhấp một ngụm rượu nhạt, không nói gì ngay. Lúc này, một lão ngự sử già bỗng đứng ra.

"Bẩm Hoàng thượng, thứ cho lão thần lắm miệng, Đại hoàng tử đã sớm cưới chính phi, Thái tử điện hạ cũng nên sớm chọn phi thành gia, cần phải duy trì dòng dõi hoàng thất chính thống."

Nghe lão ngự sử lên tiếng, một lúc sau, các quan đại thần khác cũng lần lượt đồng tình. Liễu Quốc Chính vẫn ngồi yên như không có chuyện gì xảy ra.

Trấn Nam Vương chỉ đứng đó, trong lòng suy ngẫm về tình hình. Ông đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của nhà họ Liễu trong triều đình. Nhưng vị trí Thái tử phi này, ai sẽ đoạt được, vẫn còn chưa rõ.

Nghe tiếng các đại thần bên dưới dâng lời tâu, Hoàng đế nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt sâu lắng nhìn quanh: "Ồ? Vậy các khanh có người nào phù hợp với vị trí Thái tử phi?"

Không khí trong đại điện dường như có chút thay đổi. Tần Nghiêm ngồi đó, chỉ nhấp một ngụm rượu nhạt, mắt hơi cúi xuống, khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của hắn.

Liễu Ngâm cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài, nhìn những quan đại thần đang lên tiếng, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến sức ảnh hưởng của nhà họ Liễu. Nhưng đồng thời nàng cũng lo lắng, không có vị hoàng đế nào thích bị ép buộc cả, đúng không?

"Thần cho rằng, ái nữ của Liễu đại nhân, dung mạo, phẩm hạnh đều xuất chúng, là lựa chọn không thể tốt hơn cho vị trí Thái tử phi."

Cuối cùng, một vị đại thần lên tiếng, ngay lập tức có nhiều người khác cũng đồng tình.

"Thần cho rằng, ái nữ của Thừa tướng Lục, tài sắc vẹn toàn, cũng là một lựa chọn tốt."

Một giọng nói khác vang lên, nhiều người khác cũng nối tiếp theo. Liễu Quốc Chính vẫn ngồi yên, từ xa nhìn về phía Thừa tướng Lục, hai người trao đổi ánh mắt rồi nhanh chóng quay đi, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.

"Quận chúa Kỳ Dương đức hạnh cao quý, cũng là một lựa chọn không tồi."

Các đại thần tranh luận không ngừng, Liễu Ngâm ngồi đó, tay ướt đẫm mồ hôi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. Trong cả hai kiếp, chưa bao giờ nàng căng thẳng đến vậy, nhưng Trương thị bên cạnh lại rất tự tin, chỉ không ngờ có nhiều người muốn chen vào như vậy.

Vẫn còn nhiều quan đại thần trung lập chưa lên tiếng. Dần dần, các vũ nữ trên đại điện cũng lặng lẽ lui ra, chỉ còn lại các quan đại thần tranh luận, tiếng nói vang dội.

Khi tranh luận kéo dài, cuối cùng Hoàng đế mới đưa mắt nhìn Thái tử: "Hoàng nhi, con nghĩ sao về việc này?"

------------------