Edit by NHT Chang
------------
Thay đổi nhỏ đôi khi không gây nghi ngờ, nhưng Liễu Ngâm thật sự không muốn biểu hiện ra sự si mê trước mặt nhiều người như vậy. Trước đây nàng không nghĩ nhiều, nhưng khi thấy Quận chúa Kỳ Dương vừa rồi, nàng mới nhận ra mình trước đây trông ngốc nghếch đến mức nào, thật là không đáng nhìn.
"Thần nữ bái kiến Thái tử điện hạ." Nàng không nhanh không chậm cúi đầu chào.
Ánh mắt Liễu Quốc Chính lập tức có chút khác lạ, ông nhìn chăm chú vào đứa con gái nho nhã trước mặt mình, như không tin vào mắt mình.
Các đại thần khác cũng có phản ứng tương tự, họ nhớ rất rõ rằng Nhị tiểu thư nhà họ Liễu từng nhiều lần chạy theo Thái tử, cảnh tượng đó nhiều người đã chứng kiến. Nhưng bây giờ... liệu nàng có thực sự thay đổi tính nết?
Quận chúa Kỳ Dương quay đầu đi, trong mắt thoáng hiện lên một tia chế giễu, những cô gái ở kinh thành này lúc nào cũng thích giả bộ yếu đuối, làm ra vẻ dịu dàng.
"Nghe nói Nhị tiểu thư Liễu đang làm thư đồng cho Lục Công chúa, vài ngày trước Thẩm Thái phó còn khen ngợi tiểu thư đây với thần. Nhị tiểu thư Liễu thông minh tuyệt vời, sắc sảo khôn khéo, Liễu đại nhân quả thật có phúc lớn."
Một vị đại thần lên tiếng, nhắc nhở mọi người về lời khen của Thẩm Thái phó , khiến cho các quan viên khác cũng nhớ rằng Thẩm Thái phó dường như đã nói về chuyện này, nhất thời họ cũng thay đổi cách nhìn về con gái dòng chính của nhà họ Liễu, dù thật lòng hay giả vờ, họ cũng ca tụng không ngớt.
Nghe vậy, Liễu Quốc Chính cười không ngừng. Ông mấy ngày nay không gặp con gái, nên cũng không rõ liệu nàng có thật sự nghe theo lời dạy của Thái phó hay không. Nếu đúng như vậy, ông sợ rằng mình sẽ cười đến tỉnh giấc trong giấc mơ.
Nhưng Liễu Ngâm không chịu nổi những lời khen ngợi này, nàng liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đó và nói với vẻ không vui: "Cha không biết rồi, mấy ngày trước Thái tử ca ca còn mắng con là ngốc nữa."
Thấy con gái vừa được khen ngợi đã lập tức quay trở lại bản tính cũ, Liễu Quốc Chính vội vàng ho khan một tiếng: "Đừng có mà lộn xộn, con dám nói như vậy với điện hạ sao."
Liễu Ngâm: "..."
Nhưng đó là sự thật mà!
Tần Nghiêm vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, giọng nói trầm ấm: "Biểu muội luôn thông minh."
Nghe vậy, Liễu Quốc Chính không khỏi cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Đây là lần đầu tiên Thái tử công khai khen ngợi con gái ông trước mặt mọi người, khiến ông không thể giấu nổi niềm vui trên mặt.
Các quan lại khác cũng nhao nhao phụ họa, nhưng chỉ có Liễu Ngâm đứng đó với vẻ mặt không nói nên lời. Có người quả thật giỏi đóng kịch, rõ ràng hôm trước mắng nàng ngốc, hôm nay lại không chịu thừa nhận. Diễn xuất của hắn còn giỏi hơn cả nàng.
Trấn Nam Vương cũng cất lời: "Liễu đại nhân quả thật có phúc, không như con gái ta, bắt nó học hành viết chữ chẳng khác gì bắt nó đi chịu tội."
"Cha!" Quận chúa Kỳ Dương bất mãn trừng mắt nhìn cha mình.
Tiếp theo là những lời tâng bốc qua lại, Liễu Ngâm liền quay về chỗ ngồi của mình, đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi đột nhiên gọi Lục Công chúa đến gần.
"Biểu tỷ, có chuyện gì vậy? Vừa rồi cữu cữu gọi tỷ qua để làm gì thế?" Lục Công chúa nhẹ nhàng hỏi, giữ vững dáng vẻ đoan trang của một công chúa chính tông.
Ở bên ngoài, Lục Công chúa phải duy trì dáng vẻ nghiêm trang của hoàng tộc, còn Liễu Ngâm thì không cần kiêng kỵ nhiều, nàng ghé sát vào tai Lục Công chúa và thì thầm đầy tức giận: "Nếu ta nói với muội rằng, mấy ngày trước hoàng huynh của muội mắng ta, muội có tin không?"
Nghe vậy, Liễu Ngâm có thể thấy sự ngạc nhiên trong mắt Lục Công chúa, sau đó chuyển thành vẻ bất lực: "Biểu tỷ thật biết đùa, hoàng huynh là người rất có lễ nghĩa, chưa bao giờ nói một lời nặng nề với muội, sao lại mắng tỷ được?"
Còn một điều Lục Công chúa không dám nói, hoàng huynh của nàng thậm chí còn không muốn nói chuyện với biểu tỷ, thì làm sao có thể mắng nàng?
Liễu Ngâm biết rằng Lục Công chúa sẽ không tin, có những người đã xây dựng hình ảnh quá tốt, dù nàng có nói đến khô cả môi cũng không thể thay đổi được. Thế là nàng chỉ ngồi đó buồn bực uống rượu hoa quả.
Nếu sau này nàng thực sự phải gả vào Đông Cung, mà Thái tử có hành hạ nàng, e rằng cũng chẳng ai tin, thậm chí còn nghĩ rằng nàng nói dối. Càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
"Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu nương nương giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Theo tiếng thông báo sắc nhọn của thái giám, ngay lập tức, cả đại điện chìm trong im lặng, các vũ nữ lùi lại, mọi người đều cúi người chào: "Vi thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Tiếng chào vang vọng khắp đại điện, chỉ thấy bóng dáng mặc hoàng bào từ từ ngồi xuống, rồi giơ tay lên: "Các khanh không cần đa lễ."
"Đa tạ Hoàng thượng!"
Liễu Ngâm cùng mọi người đứng dậy ngồi vào chỗ, vị trí của nàng rất gần phía trước, có thể nhìn thấy những người phía trên, nhưng nàng không dám nhìn thẳng, chỉ dám lén lút liếc mắt, rồi ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm vào chén rượu trước mặt.
Hoàng đế đưa mắt nhìn quanh đại điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nam Vương: "Hạ ái khanh không quản đường xá xa xôi vào kinh, quả thật có lòng."
Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trấn Nam Vương, ông lập tức đứng dậy, cúi đầu cung kính đáp: "Hoàng thượng quá khen, thần được đến chúc thọ Thái hậu, là phúc phận của thần, cũng là may mắn của toàn phủ thần."
Nghe vậy, Hoàng đế chỉ mỉm cười nhạt, không để lộ cảm xúc gì, ngón tay không ngừng vuốt ve chén rượu. Bên cạnh, Thái hậu tóc bạc phơ bỗng lên tiếng: "Trấn Nam Vương thật có lòng, nghe nói nhà đầu Hâm nhi của Hạ ái khanh cũng đã vào kinh, ngày khác nhất định phải vào cung trò chuyện cùng lão nhân gia mới được."
--------------