Edit by NHT Chang
------------------
Nghe vậy, Liễu Ngâm vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm vào cửa điện, đi qua đi lại, không biết Trưởng công chúa kia đã vu oan cho mình thế nào, gần đây hoàng thượng đang chèn ép nhà họ Liễu, nếu chuyện này liên lụy đến cha mẹ nàng thì phải làm sao?
Trong lúc đó, không khí trong nội điện lại vô cùng căng thẳng. Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục hồng tía, dáng người đứng thẳng, bên cạnh là một thiếu nữ trẻ đội khăn che mặt, chỉ thấy trên trán nàng ta nổi đầy mụn đỏ, trông rất đáng sợ.
"Hoàng thượng, ngài cũng thấy bộ dạng của Minh Nguyệt hiện giờ rồi, đối với nữ nhân dung mạo rất quan trọng. Chuyện giữa các cô nương với nhau, ta có thể không can thiệp, nhưng Liễu Ngâm thật quá ác độc. Hoàng thượng xem hiện giờ Minh Nguyệt như vậy, sau này làm sao ra ngoài gặp người, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?"
Những lời nói đanh thép vang vọng khắp điện, hoàng đế ngồi đó, mệt mỏi xoa trán. Tần Nghiêm đứng bên cạnh cũng im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt bình thản.
"Hoàng tỷ nói chuyện phải có bằng chứng, mặc dù ta cũng đau lòng cho Minh Nguyệt, nhưng chẳng lẽ danh tiếng của Liễu Ngâm không quan trọng? Chỉ dựa vào vài lời nói mà áp đặt tội danh nặng nề như vậy, hoàng tỷ muốn người đời sau này nhìn nàng như thế nào?" Hoàng hậu nhíu mày nói chắc như đinh đóng cột.
Nghe vậy, Trưởng công chúa tiến lên một bước, nhìn chằm chằm hoàng hậu, "Hôm đó không chỉ có một người nhìn thấy nha hoàn của Liễu Ngâm ra tay với Minh Nguyệt, hoàng hậu nương nương lại muốn phủi sạch trách nhiệm sao?"
"Vậy hoàng tỷ hãy triệu tập tất cả những người đó tới đây. Nếu đúng là như vậy, ta chắc chắn sẽ không bao che cho nha đầu kia." Hoàng hậu nói chậm rãi.
Nghe vậy, Trưởng công chúa hơi nheo mắt, triệu tập người làm chứng? Với quyền thế của nhà họ Liễu, ai dám nói gì, đúng là mặt dày vô liêm sỉ!
"Được, ta sẽ cho người triệu Quận chúa Kỳ Dương tới, nàng cũng đã tận mắt chứng kiến. Đến lúc đó, hoàng hậu nương nương còn gì để nói."
Nói xong, Trưởng công chúa liền nhìn về phía cung nữ bên cạnh. Người này lập tức cúi đầu lui ra ngoài, Minh Nguyệt quận chúa phía sau vẫn cúi đầu im lặng, trong mắt nàng ta tràn đầy oán hận, chờ khi nàng ta khỏi, nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.
Hoàng hậu nhìn quanh với ánh mắt đăm chiêu, rồi nhẹ nhàng quay sang nhìn hoàng đế, "Hoàng thượng, nếu đã muốn điều tra, thì hãy điều tra triệt để. Vài ngày trước, Liễu Ngâm bị rắn cắn trong Ngự Hoa Viên. Thϊếp thân từ lâu đã cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nên nhân tiện điều tra kỹ lưỡng, để tránh cho Liễu Ngâm bị oan."
Nghe vậy, Minh Nguyệt quận chúa lập tức biến sắc, không khỏi lén lút kéo tay áo mẫu thân. Trưởng công chúa không quay đầu lại, nhưng hiểu ngay, chửi thầm rằng nha đầu này chắc chắn đã không che giấu kỹ lưỡng, đúng là gây rắc rối.
Hai người tiếp tục tranh cãi không ngừng, hoàng đế ngồi đó, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi. Đúng là thanh quan khó xử chuyện nhà, nói qua nói lại cũng không sao nói rõ ràng được.
"Vì thái y nói rằng Minh Nguyệt sẽ khỏi hoàn toàn trong nửa tháng, hoàng tỷ không cần phải làm lớn chuyện đến mức người người đều biết. Chẳng phải làm vậy sẽ khiến người khác chê cười sao." Hoàng đế nói nhẹ nhàng.
Nghe vậy, Trưởng công chúa lập tức nhíu mày, giọng nói sắc bén lại vang lên, "Minh Nguyệt là quận chúa, mà bị người ta ức hϊếp đến mức này, chẳng phải là giẫm lên thể diện của hoàng gia sao? Nếu không truy cứu chuyện này, sau này hoàng gia sẽ bị đặt ở đâu?"
Những người hầu trong điện cũng cúi đầu thầm than, tính cách của Trưởng công chúa đúng là nóng nảy như xưa, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo bà ta là chị ruột cùng mẹ với hoàng đế chứ.
Hoàng hậu cũng nhíu mày, suy nghĩ làm sao để giải quyết tình hình này. Bà tính toán đủ mọi đường, nhưng không ngờ Trưởng công chúa thậm chí không thèm để mặt mũi cho nhà họ Liễu, thực sự muốn làm lớn chuyện.
"Ngự Hoa Viên vốn nhiều muỗi mòng, cung nhân cũng thường xuyên thấy loại nhện này. Hoàng cô cô sao chắc chắn rằng nhện không tự bò lên người Minh Nguyệt?"
Một giọng nói đột ngột vang lên, làm Trưởng công chúa biến sắc, liền nhìn về phía Thái tử, tò mò không hiểu sao hắn đột nhiên đứng ra bênh vực cho nha đầu họ Liễu kia, nhưng giọng điệu của bà vẫn dịu đi nhiều, "Mọi người đều tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn giả được sao?"
Nghe vậy, Tần Nghiêm vẫn giữ nguyên thần sắc, nhạt nhẽo đáp: "Nếu đã nhìn thấy tận mắt, tại sao không bắt ngay tại chỗ?"
Trưởng công chúa nhất thời cứng họng, hoàng hậu cũng lén nhìn con trai với vẻ mặt đầy bất ngờ, như thể lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ánh mắt bà tràn đầy kinh ngạc.
"Vài ngày trước biểu muội bị rắn cắn, tiểu thái giám thả rắn kia suýt nữa bị xử tử. Nếu hoàng cô cô có thời gian, sao không nghe thử xem ai sai hắn làm vậy?"
Giọng điệu hờ hững của hắn khiến mọi người đều có suy nghĩ riêng. Đặc biệt là Minh Nguyệt quận chúa, khuôn mặt nàng ta đầy căng thẳng, chỉ có thể không ngừng kéo tay áo của mẫu thân. Nàng ta không muốn cùng nha đầu chết tiệt kia sống chết với nhau.
Trưởng công chúa nhìn chằm chằm vào vị cháu trai tốt của mình, nheo mắt lại, cuối cùng buộc phải nhượng bộ, "Nếu thái y đã nói rằng sẽ khỏi trong nửa tháng, thì ta không truy cứu nữa, tránh cho người khác nói ta không chịu nhường nhịn."
Thấy vậy, hoàng đế liền cười xòa, vẫy tay, "Hoàng tỷ hiểu vậy là tốt, Vương Hải, mau mang thuốc mỡ ngọc linh do Tây Vực cống nạp cho Minh Nguyệt, vết sẹo để lại sẽ rất xấu xí."
Nói rồi, hắn còn vô tình liếc nhìn con trai bên cạnh, trong mắt thoáng hiện một tia sáng kỳ lạ.
Ra khỏi Càn Thanh Cung, hoàng hậu nhìn con trai với ánh mắt đầy ý nghĩa, định nói gì đó, nhưng lại thấy cháu gái mình đang đi đi lại lại bên ngoài Càn Thanh Cung.
Khi thấy họ ra ngoài, Liễu Ngâm lập tức chạy tới, khi đi ngang qua Trưởng công chúa, nàng không thèm để ý, hầm hầm quay đầu.
Trưởng công chúa hừ lạnh, dẫn theo con gái rời đi, chỉ là sắc mặt không mấy dễ chịu.
"Sao ngươi lại ở đây? Không cần học sao?" Hoàng hậu nhìn nàng trách móc.
"Biểu tỷ đã lén chạy ra ngoài, trở về Thái phó nhất định sẽ phạt chúng ta." Lục Công chúa nói ngay.
Liễu Ngâm không khỏi lườm nàng một cái, sau đó đi đến kéo tay hoàng hậu, lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, không hiểu sao lại nhớ đến lời nói của hắn ngày hôm qua, lại bắt đầu lo lắng không biết mình có bị phát hiện hay không.
Hoàng hậu vỗ nhẹ tay nàng, đột nhiên quay sang nhìn Tần Nghiêm với giọng dịu dàng, "Đã gần trưa rồi, hay là chúng ta cùng ăn trưa với mẫu hậu."
____________