Edit by NHT Chang
-------------------
"Biểu tỷ, chúng ta... làm vậy có quá đáng không?" Lục Công chúa vẫn còn hơi do dự.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người bước trên con đường lát sỏi, xung quanh không ngớt những cung nữ và thái giám vội vã đi qua. Tối nay là sinh nhật Thái hậu, cả hoàng cung đều bận rộn, Hoàng hậu bận rộn lo liệu, mấy ngày nay không có thời gian thúc ép nàng đi tìm Thái tử.
Liễu Ngâm nắm chặt hộp đen, không chút để ý, khẽ búng trán Lục Công chúa, "Ngươi thật nhát gan, có gì mà sợ? Bọn họ dám thả rắn cắn ta, còn không cho ta trả đũa sao?"
Nói rồi, nàng giao chiếc hộp cho Tế Vân, nhìn trước nhìn sau rồi thấp giọng nói: "Lát nữa ta sẽ cố tình đẩy nàng ta, ngươi nhân cơ hội này thả nhện lên người nàng ta, phải làm thật nhanh, con nhện nhỏ thế này, sẽ không ai phát hiện ra đâu."
Nghe vậy, Tế Vân toát mồ hôi, nhưng cũng gật đầu liên tục.
"Nhưng... nhưng nếu bị phát hiện thì sao?" Lục Công chúa nắm lấy tay nàng, lòng vẫn còn lo lắng.
Liễu Ngâm thở dài, ghé đầu lại nói nhỏ: "Bị phát hiện thì đã sao? Là họ động tay trước, ta chỉ phản công thôi. Sao ngươi nhát gan thế, sau này làm sao làm được việc lớn?"
Nghe vậy, Lục Công chúa mím môi, cuối cùng cũng mạnh dạn gật đầu, Liễu Ngâm liền cười kéo cô nàng đi đến mục tiêu.
Lúc này, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, vào mùa này, hồ sen đã nở đầy hoa. Khi hai người tới nơi, chỉ thấy mặt hồ lấp lánh ánh sao, trôi nổi đầy những chiếc đèn hoa đăng rực rỡ, soi sáng những bông hoa sen đang nở rộ, khung cảnh đêm nay quả thật vô cùng đẹp đẽ.
Ngay bên hồ, có một nhóm thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trò chuyện vui vẻ. Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Liễu Ngâm vẫn dễ dàng nhận ra Minh Nguyệt quận chúa. Không thấy Thẩm Dao và Ngũ Công chúa, nhưng bên cạnh Minh Nguyệt còn có một thiếu nữ lạ mặt mà nàng chưa từng thấy trong kinh thành.
Một người trong đám đã chú ý đến họ, lập tức kéo áo Minh Nguyệt quận chúa, ra hiệu bằng ánh mắt về phía bên kia.
Khi Minh Nguyệt quận chúa nhìn theo hướng đó, thấy hai người đang đến, nàng ta không khỏi cười khẩy, "Nghe nói Nhị tiểu thư Liễu gia không may bị rắn cắn, ta còn tưởng hôm nay không gặp được ngươi, không ngờ Thái y viện cũng có chút tác dụng."
Liễu Ngâm bước từng bước đến gần, liếc nhìn những bông hoa sen được ánh sáng từ đèn hoa đăng chiếu sáng, rồi nhướng mày nói: "Thật khiến quận chúa thất vọng, chỉ là một con súc vật, sớm đã bị ta hầm thành canh rắn rồi. Thái y nói canh rắn rất bổ dưỡng."
Nghe vậy, một đám tiểu thư quyền quý đều che miệng lùi lại một bước, mặt đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ lại có nữ tử nào lại ăn món kinh tởm như vậy.
Liễu Ngâm dĩ nhiên không ăn con rắn đó, con rắn sớm đã được Thái y viện đem đi làm thuốc rồi, những thứ như mật rắn đều là dược liệu quý, coi như là tận dụng triệt để.
“Vậy cũng tốt, chỉ là Liễu muội muội sau này ra ngoài phải cẩn thận hơn, không hiểu vì sao con súc vật đó lại cắn trúng muội, thật khiến người ta bực mình.” Minh Nguyệt quận chúa nói, còn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Cô gái đứng sau Minh Nguyệt, tên là Ngô Ngọc, cũng chen vào, “Không chừng đây là duyên phận.”
Nghe vậy, những người khác đều che miệng cười khúc khích. Liễu Ngâm liếc nhìn Ngô Ngọc, xem ra lần trước ở trà quán nàng chưa dạy dỗ đủ, người này lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng lần nữa.
Bị Liễu Ngâm nhìn chằm chằm, Ngô Ngọc có chút chột dạ, liền lùi lại một bước, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.
Liễu Ngâm liếc mắt ra hiệu cho Tế Vân, ý bảo chuẩn bị hành động. Sau đó, nàng tiến lên đẩy Ngô Ngọc một cái, mặt đầy vẻ kiêu ngạo, “Có vẻ hôm nay ngươi không cần mặt nữa rồi.”
Hiển nhiên, Ngô Ngọc không ngờ Liễu Ngâm sẽ ra tay, nàng loạng choạng lùi lại vài bước, những người khác cũng bị dọa sợ. Minh Nguyệt quận chúa thì tức giận trừng mắt nhìn Liễu Ngâm, “Ngươi dám động thủ trước mặt bản quận chúa!”
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, Liễu Ngâm nhướng mày, lại đẩy Ngô Ngọc một cái nữa, “Ta dám đấy.”
“Ngươi—” Minh Nguyệt quận chúa tức giận định bước tới, nhưng bị cung nữ kéo lại.
Trong đám đông, Tế Vân cúi đầu đi ngang qua Liễu Ngâm, giả vờ định đỡ Ngô Ngọc dậy, nhưng thực chất lại cố tình chạm vào tay áo của Minh Nguyệt quận chúa. Hai con nhện nhỏ, một con rơi xuống, còn một con thì bò lên.
Thấy Tế Vân ra hiệu, biết kế hoạch đã thành, Liễu Ngâm cũng không muốn ở lại lâu, vẫy tay, quay người định rời đi, “Thôi bỏ đi, quận chúa lại nói rằng ta không biết giữ lễ, ta nên đi trước thì hơn.”
“Đợi đã.”
Một giọng nữ êm ái từ phía sau truyền đến, Liễu Ngâm dừng bước, từ từ quay lại. Người lên tiếng là một cô gái lạ đứng cạnh Minh Nguyệt quận chúa, dáng vẻ thanh tú, không có vẻ yếu đuối của các tiểu thư trong kinh thành, mặc một chiếc váy vàng, dáng người thanh mảnh, khí chất thanh tao.
Thấy vậy, Lục Công chúa ghé đầu thì thầm, “Đây là con gái của Trấn Nam Vương, tên là Hạ Hâm, phong hiệu là Kỳ Dương quận chúa. Lần này nàng ta vào kinh chắc để chúc thọ cho Hoàng nãi nãi.”
Nghe vậy, Liễu Ngâm khẽ nhướng mày. Trấn Nam Vương nắm giữ binh quyền, đã chiếm giữ một vùng lâu năm, nếu cãi nhau với nàng ta thì không hay lắm, nhịn một chút thì tốt hơn.
“Không biết Kỳ Dương quận chúa có việc gì?” Liễu Ngâm mỉm cười lịch sự.
Cô gái trước mặt vóc dáng yêu kiều, khoác một chiếc váy màu ngọc bích, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt sáng trong, trông không hề giống người thô lỗ như lời đồn, nhưng rõ ràng sự kiêu ngạo thì có thật.
“Tỳ nữ của ngươi vừa chạm vào người Minh Nguyệt, là có ý gì?” Nữ tử cười khẩy.
Tế Vân biến sắc, cúi đầu không dám nói gì. Tim Liễu Ngâm cũng chợt hẫng một nhịp, nhưng mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, “Ta không hiểu ý quận chúa, vừa rồi đã có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Minh Nguyệt quận chúa vẫn không ngừng sờ soạng người mình, mặt đầy vẻ cảnh giác, nàng luôn cảm thấy hôm nay Liễu Ngâm có âm mưu gì đó.
Thấy thế, Liễu Ngâm khẽ nhún vai, giọng trong trẻo, “Chắc là quận chúa nhìn nhầm rồi. Ta chỉ nói đùa vài câu với Minh Nguyệt, sẽ qua thôi.”
Chỉ cần nàng không thừa nhận, thì ai có thể làm gì được nàng?
“Hâm nhi, đừng nghe nàng ta nói bừa, nàng cũng thấy nàng ta quá đáng đến mức nào rồi, bình thường nàng ta còn không coi chúng ta ra gì.” Minh Nguyệt quận chúa cau mày, vẫn đang lục soát cơ thể mình.
Liễu Ngâm nghịch lọn tóc, chuẩn bị quay đi, chẳng cần quan tâm đến quận chúa này kia, không có bằng chứng thì chẳng ai có thể buộc tội nàng, cứ đợi mà xem trò vui.
Nhìn bóng dáng Liễu Ngâm đang rời đi, Hạ Hâm khẽ động cổ tay, ngay lập tức, Liễu Ngâm cảm thấy cánh tay đau nhói. Nàng cúi đầu, nhìn thấy trên tay không biết từ khi nào đã có một lớp bột trắng mịn. Lập tức quay lại, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kỳ Dương quận chúa.
“Không biết quận chúa vừa rắc gì lên người ta?” Giọng nàng lạnh lùng.
Minh Nguyệt quận chúa bĩu môi cười khẩy, “Liễu muội muội nói gì vậy, chúng ta cách xa ngươi như vậy, ai có thể thấy gì chứ?”
Những người khác cũng giả vờ như không nhìn thấy gì, thậm chí còn bắt đầu trò chuyện.
“Tiểu thư, Kỳ Dương quận chúa biết võ công.” Tế Vân lập tức ghé sát tai Liễu Ngâm nói nhỏ.
Chỉ có Lục Công chúa đứng đó lo lắng, vẻ mặt băn khoăn, bởi Trấn Nam Vương không phải là một phiên vương bình thường. Mối quan hệ giữa Kỳ Dương quận chúa và Minh Nguyệt từ nhỏ đã rất thân thiết, nàng lo biểu tỷ sẽ thiệt thòi.
Liễu Ngâm không để lộ cảm xúc, chỉ nhìn thẳng vào Kỳ Dương quận chúa. Cô gái kia vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, dường như không có gì xảy ra.
“Hâm nhi.”
Lúc này, từ xa một nhóm người bỗng nhiên tiến lại gần. Nghe thấy tiếng gọi, Kỳ Dương quận chúa lập tức quay người, bước nhanh về phía họ.
Người vừa tới là Đại Hoàng tử và Tam Hoàng tử cùng vài người khác. Ở giữa là một chàng trai có gương mặt thanh tú, khoác một chiếc áo bào màu lam thêu họa tiết mây vàng. Bước chân vững vàng, khi Kỳ Dương quận chúa chạy tới kéo tay, trên mặt chàng mới hiện lên một chút trách móc.
“Có phải lại gây chuyện nữa không?”
Kỳ Dương quận chúa khẽ mỉm cười, không để tâm, “Ca ca lúc nào cũng lo nghĩ nhiều, ta chỉ đùa chút thôi.”
Ngay lập tức, một số tiểu thư nhà quyền quý liền cúi người hành lễ, “Bái kiến Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, Thế tử điện hạ.”
Minh Nguyệt quận chúa có phẩm hàm nên không cần hành lễ, nhưng Liễu Ngâm chỉ là con gái một đại thần. Nàng liếc nhìn Thế tử của Trấn Nam Vương, nghĩ rằng đối phương đã có chỗ dựa, hôm nay không nên đối đầu, đợi dịp khác rồi tính sổ.
Nàng không nói gì, quay lưng định rời đi. Nhưng Kỳ Dương quận chúa không hài lòng, lập tức quát lớn: “Đứng lại! Đây chính là phép tắc của nhà họ Liễu các ngươi sao?”